Có những ngày, dù biết trước điều gì sắp xảy đến, dù đã chuẩn bị tâm lý, tự nhủ rằng phải mạnh mẽ để vượt qua, thế mà khi nó thực sự ập đến, mình vẫn chẳng thể ngăn nổi những giọt nước mắt. Chúng rơi như một phản xạ tự nhiên, không kìm lại được, như thể sâu trong lòng mình vẫn còn nguyên vẹn những cảm xúc không thể lãng quên, dù đã tự dặn lòng nhiều lần rằng mọi thứ rồi sẽ ổn.
Đã có những đêm dài mình tự nhủ: “Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, đã lường trước cả rồi, nên chắc sẽ không sao đâu.” Thế nhưng có những cảm xúc, khi thực sự đối mặt, lại hoàn toàn khác với mọi dự tính. Dường như sự chuẩn bị kỹ càng cũng chỉ là bề ngoài – một lớp vỏ mong manh để che đậy, còn sâu thẳm bên trong, bản thân vẫn không tránh được việc bị cuốn vào cơn sóng của những niềm đau và tiếc nuối.
Đã bao lần mình cố gắng mạnh mẽ hơn, hy vọng rồi sẽ không còn yếu đuối như thế nữa. Nhưng phải chăng trưởng thành không phải là không còn rơi lệ, mà là biết cách chấp nhận khi những giọt nước mắt ấy rơi xuống? Có đôi khi sự khó khăn lớn nhất không phải là vượt qua nỗi đau, mà là cho phép bản thân yếu đuối trong giây phút đối diện với nó. Rồi sau đó, tự mình đứng lên từ chính vết thương đã để lại những nỗi buồn không dễ dàng bù đắp.
Những giọt nước mắt rơi xuống đó không phải là dấu hiệu của thất bại hay yếu mềm mà là minh chứng cho tình cảm chân thành mà mình đã dành cho điều gì đó, những yêu thương đã trải qua. Đó là những điều quý giá mà mình đã chọn để giữ gìn, và dù có ra sao, những cảm xúc ấy vẫn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời.
Có những ngày tự nhiên rơi lệ, mình nhận ra bản thân còn nặng lòng với nhiều điều, những điều đã từng là một phần của mình, những điều mình không thể nào buông bỏ dù đã cố gắng. Và có lẽ, trưởng thành không phải là quên đi, mà là học cách chấp nhận rằng có những vết thương không bao giờ lành hẳn. Chỉ là sau những ngày rơi lệ đó, mình sẽ tiếp tục bước đi với trái tim dần dần lành lại, dù sẽ mãi mang theo những vết sẹo của thời gian. Để rồi có một ngày nào đó, mình nhìn lại những giọt nước mắt đã rơi mà cảm thấy nhẹ lòng hơn, mỉm cười vì mình đã thực sự trải qua, đã thực sự sống với trọn vẹn từng khoảnh khắc ấy.