Nhìn chung, vấn đề này sẽ tuỳ vào cách nhìn nhận khách quan để quan sát và đánh giá bên nào đang là chủ động và bên nào đang là bị động.
Nhìn chung, vấn đề này sẽ tuỳ vào cách nhìn nhận khách quan để quan sát và đánh giá bên nào đang là chủ động và bên nào đang là bị động.
Đó là những hành vi định hình trong cuộc sống và được coi là bản chất thứ hai của con người nhưng nó không sẵn có mà là kết quả của việc sinh hoạt, học tập, rèn luyện, tu dưỡng của mỗi cá nhân trong cuộc sống hằng ngày, tuy vậy thói quen cũng có thể bắt nguồn từ một nguyên nhân đôi khi rất tình cờ hay do bị lôi kéo từ một cá thể khác.
Chúng ta đã , đang hoặc sẽ vấp ngã nhiều lần trong cuộc đời, có một thứ sẽ khiến ta đứng dậy mỗi khi thất bại, và đương nhiên nó đủ lớn để có thể kéo bạn ra vũng bùn thất bại, với Tôi nó gọi là động lực sống, vậy động lực của tôi là gì ?
Bạn có biết rằng bạn sẽ có thể ngạc nhiên về một vấn đề nào đó, khi bản thân bạn biết rằng không bám chấp là một trong những phẩm chất quan trọng để bạn duy trì một mối quan hệ yêu đương lành mạnh và bền lâu.
Bạn có biết, một thế giới của trẻ là gì không? Đó là sự “bắt đầu”… Bắt đầu từ những gì được chỉ dạy, bắt đầu từ những câu nói, những việc làm được nghe được thấy, và bắt đầu hơn thế nữa là những điều từ cha mẹ ảnh hưởng đến con.
Có thể hiểu mọi sự quyết định hay lựa chọn của bạn sẽ tạo ra điều mà sẽ đến với bạn. Sự thoải mái chỉ có từ nhận thức của chính mình mà thôi, hãy nhìn nhận vấn đề để mỗi ngày học thêm các bài học và ngày càng hoàn thiện bản thân hơn.
Cuộc sống hằng ngày của chúng ta bao gồm hàng trăm quyết định – một số quyết định rất quan trọng, nhiều quyết định khác thì không.
Vài hôm trước, tôi có đăng một bức ảnh đen trắng được chỉnh sửa cẩn thận lên Instagram. Trong ảnh, tôi mỉm cười vô tư, tay ôm chú cún cưng của mình. Trong ảnh, có một người đang hạnh phúc, đang hài lòng mãn nguyện và dường như đang có tâm trạng tốt – một người có vẻ là đang “ổn”. Nhưng thực tế là, tôi bị
Trong tác phẩm Thiên Long Bát Bộ, ban đầu tác giả để kết thúc là Vương Ngữ Yên (Yên) sau phi bị Mộ Dung Phục (Phục) bỏ rơi, đã quyết định đi theo Đoàn Dự (Dự), cái kết là 2 người sống hạnh phúc, còn Phục thì bị điên. Sau này tác giả chấp bút viết lại, sửa thành Yên thấy Phục bị điên, thế là dành cả đời
Năm tôi 10 tuổi, mẹ cho tôi đi chuyến xe đò thật dài về Cần Thơ, qua hai chiếc phà. Chị bán bánh phồng sữa chìa một chùm bánh ra mời mẹ mua. Mẹ lắc đầu từ chối mua và chị tiếp tục đi mời người khác. Mẹ bảo: “đồ ăn mua trên phà toàn hư cũ, đến nhà ngoại mẹ mua cho.” Nhưng tôi òa khóc đòi cho bằng được.
Một là những bạn không biết mình nên làm gì, không có động lực phấn đấu, vì họ thấy họ đang ổn, họ ăn no, mặc đẹp, có tiền mua trà sữa hay cafe, đi xem phim thoải mái.