Cân bằng cuộc sống

Giảng Đường

Tôi bước vào đại học với tâm trạng ko hào hứng. Tôi thường ngồi ở góc, ko hứng thú tâm sự với ai. Bạn làm tôi chú ý vì bạn có ngoại hình khá giống 1 người quen cũ của tôi. Bạn luôn đc vây quanh bởi vô số những vệ tinh, cũng phải, từ […]

GiL
Tham gia 11, 2023

Tôi bước vào đại học với tâm trạng ko hào hứng. Tôi thường ngồi ở góc, ko hứng thú tâm sự với ai. Bạn làm tôi chú ý vì bạn có ngoại hình khá giống 1 người quen cũ của tôi. Bạn luôn đc vây quanh bởi vô số những vệ tinh, cũng phải, từ những ngày đầu học kinh tế chính trị ở hội trường lớn, bạn đã đc đám con trai cả khoa bầu chọn làm hoa khôi. Cũng thật tình cờ. Tôi cũng ko nhớ rõ là vì lý do hay nguyên nhân nào mà chúng ta lại thành 1 nhóm 5 người chơi thân với nhau.(cũng đúng, ko phải tôi khinh người, nhưng tôi có 1 tật xấu là chỉ chơi với những người xinh xắn dễ thương nhất lớp, chả hiểu sao lại vậy, nhưng đúng là 1 tật xấu nên bỏ) Từ học tập đến ăn chơi, chúng ta đc mệnh danh là nhóm ăn chơi nhất lớp. Bạn thường hay trò chuyện với tôi. Bạn hay hỏi tôi về bạn gái tôi. Tôi cũng rất thích thú khi nói chuyện với bạn, thích thái độ chăm chú lắng nghe, thích con mắt nheo nheo của bạn mỗi khi tôi kể chuyện gì. Mỗi khi lớp có dịp đi chơi, bạn hỏi tôi vì sao tôi ít chở bạn? Vì sao tôi chỉ 1 là đi xe ko 2 là chở 1 người nam khác? Tôi cười và nói “ 1 ng nữ muốn đc ngồi lên xe của tôi đâu phải dễ ” . Bạn cười và hỏi như bạn còn thiếu điều kiện gì để được ngồi? Tôi trả lời rằng bạn thì đủ điều kiện, nhưng chính vì vậy nên ko dám chở. Như vậy bạn gái tôi sẽ ko vui. Bạn cười sặc sụa. Sau đó nhóm mình được phân công làm đồ án chung ở nơi khá xa với trường. Là thành viên nam tất nhiên phải chở nữ đi. Bạn hỏi tôi rằng bạn có thể ngồi sau xe tôi ko? Tôi cười và đồng ý. Còn lý do gì để từ chối? Và tôi nói thật. Bạn là người khác phái (mà ko phải là người thân trong gia đình tôi) được tôi chở đi nhiều thứ 2 sau bạn gái tôi. Bạn chỉ tôi (dắt cả nhóm đi) thật nhiều quán ăn, nhiều chổ vui chơi mà theo bạn nói rằng sau này biết mà dắt bạn gái đi. Nhờ bạn mà tôi biết thật nhiều quán ăn ở SG. Nhiều lúc tôi buồn hay có gì tôi cũng kể bạn nghe. Bạn rất quan tâm đến tôi. Tôi ho bạn cũng dúi 1 tờ giấy bảo rằng vừa đi bác sĩ và bác sĩ kêu uống thuốc này sẽ hết ho. Bạn đem kẹo lên lớp để mỗi ngày đưa tôi ăn. Bạn đề nghị mỗi sáng sẽ điện thoại gọi tôi dậy đi học vì tôi là vua đi học muộn. Tôi từ chối, vì việc gọi tôi tôi muốn chỉ dành riêng cho bạn gái tôi. Bạn lại cười và nói ko thích thì thôi. Mùa thi, bạn biết tôi luôn học bài lúc khuya và thường đc 1 tiếng là lười và ngủ. Bạn canh đến 1h sáng là điện thoại nói nhảm nhí với tôi và kêu tôi tiếp tục học. Còn nhớ có lần thi Triết, vì là mùa WC nên tôi chẳng học bài, vào đọc đề mà đầu óc lùng bùng, bạn viết vào nháp rồi quăng cho tôi 2 câu đầu.Bạn vẫn ko làm bài mà viết tiếp 2 câu còn lại chuẩn bị quăng cho tôi. Khi bạn quăng thì bị bắt. Bạn bị tịch thu bài. Bài bạn là tờ giấy trắng. Tôi đã đứng lên xin 1 tờ giấy làm mới, tôi xé bài cũ và nộp tờ giấy mới lên, cũng là tờ giấy trắng. Bước ra khỏi phòng bạn hỏi sao tôi ngốc thế. Có 2 câu là đủ 5đ đậu rồi. Tôi bẹo má bạn và bảo nhưng bạn vì tôi mà thế, hơn nữa bạn sẽ phải học lại, cảm giác đi học lại với khóa dưới ko có ai quen rất chán, vì vậy tôi sẽ đi chung với bạn. Để bạn đi 1 mình đâu còn là tôi. Bạn cười khúc khích và rủ tôi đi ăn ốc. Hình như bạn ko lo hay buồn gì đến chuyện thi rớt.

Có tin đồn rằng bạn thích tôi. Bạn gái tôi cũng ko vui khi tôi kể về bạn. Ko hiểu sao bạn gái tôi ít ghen mà lại ghen với bạn nhỉ? Chính vì vậy tôi cũng tránh tiếp xúc với bạn. Bạn lại cười, bạn bảo chuyện bạn có thích tôi hay ko là quyền của bạn. Nhưng bạn luôn tôn trọng và ko làm phiền gì tôi thì tại sao tôi tránh? Tôi thấy cũng đúng. Những dịp lớp cắm trại hay đá banh, tôi luôn dẫn bạn gái lên tham gia, tôi cũng muốn giới thiệu để bạn gái tôi hiểu bạn hơn. Nhưng những dịp đó bạn luôn ko tham gia dù bạn là 1 người khá nhiệt tình và ham vui. Chuyện cứ như thế kéo dài suốt 4 năm đại học. Bạn nói rằng nếu gặp tôi sớm hơn bạn sẽ ko “ buông tha ” cho tôi. Tôi hỏi vì sao, bạn nói rằng bạn nhớ chuyện lúc cả nhóm ngồi uống cà phê sau trường, có 1 đám tự nhiên đánh lộn, quăng ly dĩa tùm lum, khi ấy việc đầu tiên tôi làm là kéo bạn ra sau lưng và đứng che cho bạn, bạn nói thích cảm giác khi băng qua đường bạn ko để ý, tôi kéo bạn lại và bắt đi sau tôi. Bạn nói rằng bạn thích thấy thái độ làm việc của tôi khi nước tới chân. Bình thường tôi lười nhất nhóm, cả nhóm làm việc tôi toàn đọc truyện, nhưng khi cả nhóm bí, ngày mai là nộp bài thì tôi lại là người duy nhất cố gắng ngồi giải bài trong khi các bạn…uống caphe vì có biết gì nữa đâu mà giải. Và tôi thường thành công mỗi khi như vậy. Tôi lý giải rằng việc tôi che thì ai cũng thế, nếu bên cạnh tôi là người phụ nữ hay trẻ em nào tôi cũng làm vậy.đó là phản xạ. Còn việc làm việc thì vì tôi…lo cho bản thân tôi thôi. Tôi ko hào hứng với việc thi rớt đâu. Và đó cũng là sự thật. Bạn chỉ mỉm cười. 

Năm cuối, khoa mình được đi kiến tập ở Đà Lạt. Tôi từng nói tôi thích nhất là Đà Lạt, nhất là đi với bạn gái. Nếu cho tôi chọn đi hưởng tuần trăng mật ở Đà Lạt và Paris, tôi sẽ chọn Đà Lạt. Tôi ko ngờ bạn nhớ câu nói đó. Lúc ra tới Đà Lạt bạn nhắc lại với tôi. Và…bạn đưa ra 1 đề nghị tôi ko ngờ. Bạn hỏi tôi có thể làm bạn trai của bạn dù chỉ 1 ngày ở Đà Lạt ko? Tất nhiên tôi trả lời là ko. Bạn cười. Có lẽ gương mặt của bạn lúc nào cũng cười nhỉ? Khi nhóm đi lòng vòng mua sắm ở chợ Đà Lạt. Bạn lại hỏi tôi có thể mua tặng bạn 1 món quà ko? Vì bạn biết trước giờ tôi chỉ tặng quà cho bạn gái tôi. Tôi ko tặng cho ai khác, sinh nhật hay lễ gì tôi có thể tặng bằng cách hùn với ai đó và họ sẽ mua tặng chứ ko bao giờ tôi tặng. Vì tôi muốn dành quyền đó cho bạn gái mình. Bạn biết điều đó, nhưng sao lại hỏi tôi như thế? Bạn nói rằng ko lẽ bạn thân gần 5 năm ko đáng để tặng quà??? Tôi ngần ngừ rồi rút điện thoại gọi bạn gái. Tôi hỏi bạn gái rằng anh muốn tặng quà cho nhóm anh 1 thứ gì đó trước khi ra trường. Em có đồng ý ko? Bạn gái tôi cười khúc khích và đồng ý. Thế là tôi mua cho cả nhóm mỗi người 1 món quà tự chọn giá dưới 100 ngàn. Bạn có vẻ khá thích thú và lựa 1 đôi găng tay,1 cái kẹp tóc và 1 miếng gỗ có khắc tên, tôi ko biết bạn khắc cái gì mà sau đó bạn ko cho tôi xem.Bạn nói găng tay sẽ giữ cho bạn ấm, kẹp tóc sẽ làm bạn xinh xắn hơn còn miếng gỗ bạn có thể giữ lâu đc. Tối về khách sạn khi mọi người đã ngủ, tôi ra ban công ngồi ngắm sao, nhớ và nhắn tin cho bạn gái tôi. Bạn đến sau lưng và dúi cho tôi 1 món quà. Đúng là bạn khá hiểu tôi. Bạn biết cả thói quen khi đi đến đâu xa, tối tôi thường kiếm nơi yên tĩnh mà ngồi. Tôi gỡ gói quà ra thấy 1 cây kèn Harmonica. Bạn cũng nhớ dai thật, có lần tôi nói với bạn là tôi biết chơi Harmonica, điều mà ko phải ai cũng biết kể cả 1 số người thân. Bạn nói tặng tôi và muốn đc tôi thổi bài 500 miles và bài Sealed with a kiss cho bạn nghe.chỉ vậy thôi. Bạn lại làm khó tôi rồi. Tôi đã từng nói bạn biết tôi chỉ thổi kèn khi tôi ở 1 mình hoặc là thổi cho bạn gái tôi nghe, tôi ko muốn thổi cho ai khác. Tôi cũng nói tôi có 2 cây kèn. 1 cây bạn gái tôi tặng có khắc tên tôi và bạn gái, 1 cây là trước đây tôi mua khi tôi đi học thổi kèn. Cây tôi mua tôi đã tặng cho thằng bạn thân nhất khi nó đi du học (chả biết nó có trân trọng ko???) còn lại tôi ko muốn xài thêm 1 cây kèn nào nữa. Bạn có vẽ thất vọng, lần đầu tiên tôi ko thấy bạn cười khi tôi nói chuyện. Bạn ngồi xuống và hỏi tôi 1 số điều. Đúng lúc đó thì bạn gái tôi nhắn tin. Tôi nói với bạn rằng hẹn bạn sáng mai nói chuyện, giờ tôi muốn nói chuyện với bạn gái. Bạn gật đầu rồi về phòng. Tôi lại ko thấy nụ cười của bạn.

Sau đó mình cũng ko còn dịp gặp nhau riêng nữa. Khi xe về SG, thấy có người điện thoại cho bạn và sau đó đến đón bạn ở bến xe. Vài ngày sau nghe tin bạn có người yêu rồi. Tôi cũng từng nghe bạn nói về người này, 1 người theo bạn từ thời còn học phổ thông dưới quê đến tận bây giờ. Tôi từng khuyên bạn nên thích ng đó, bạn trả lời rằng cũng muốn vậy vì người đó rất tốt nhưng tình cảm ko phải muốn sao cũng đc. Cũng may là cuối cùng bạn cũng đã chọn được người phù hợp. Những ngày đi thực tập tôi thấy bạn có vẽ vui hơn, cứ 1 tiếng là thấy bạn có tin nhắn của bạn trai bạn.có lẽ bạn có hạnh phúc thật sự. Tôi cảm thấy mừng cho bạn. Cũng hơi buồn vì bạn đối xử với tôi ko đc tốt như trước, tôi ko còn kẹo để ăn mỗi khi gặp bạn.hehe. Bạn đòi cá độ với tôi rằng ai sẽ lập gia đình trước. Tôi đâu có ngu. Nhìn mặt hí hửng của bạn thì tôi biết bạn sẽ cưới nay mai mà. Vụ làm ăn lỗ vậy ngu gì tôi làm.

Vậy là mình ra trường rồi. Ra trường ai cũng sẽ có công việc riêng, rồi có gia đình. Khi đó đâu còn cơ hội gặp mặt, đâu còn cơ hội quậy phá, đi ăn chơi như trước nữa. Phải chấp nhận thôi, bữa tiệc nào cũng có lúc tàn. Có những chuyện mà ta chỉ có thể hưởng đc vào 1 thời điểm nào đó. Sau này dù có muốn ta cũng chỉ còn biết ngồi nhớ về kỷ niệm. Thôi thì có 1 cái gì đó để nhớ cũng là hay. Đúng ra tôi định viết về nhóm mình, vì sau này tôi sẽ nhớ cả nhóm mình. Nhưng tôi có cảm giác tôi nợ bạn 1 điều gì đó. Nên tôi dành riêng cho bạn 1 bài viết đó ( sướng nhé). Thật ra những gì bạn làm cho tôi là rất trân trọng, nhưng vì lý do riêng của tôi nên tôi ko thể nhận được. Tôi có cảm giác nợ bạn 1 lời xin lỗi. Nhưng tôi chả biết nói thế nào. Đành xù nhé. Nói gì thì nói. Bạn là 1 trong những người bạn tốt của tôi. Sẽ mãi là bạn tốt…

27/08/2007

GiL

1

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*