Xã hội càng phát triển thì con người lại càng xuất hiện trầm cảm nhiều hơn. Trầm cảm nó nguy hiểm ở chỗ, người bị không hề biết rằng mình đang bị, đến khi biết thì đã khá nặng và khó có khả năng tự chữa lành. Căn bản bệnh này chỉ hiệu quả khi bản thân phấn đấu cố gắng chữa lành cho mình, không thể dựa vào thuốc hay người khác được. Và căn bệnh này tấn công, tiêu diệt đi ý chí, suy nghĩ, khiến bản thân dễ dàng bỏ cuộc. Có những dấu hiệu chung vê trầm cảm, mà khi bản thân ta mắc phải, dù không muốn, ta cũng buộc phải làm để ngay lập tức ngăn chặn và thay đổi, đừng đưa ra bất cứ lý do gì để che lấp điều đó.
Đầu tiên, tất cả cả bệnh về tâm lý đều có hiện tượng rối loạn về giấc ngủ, đa phần là không ngủ đủ giấc, mất ngủ. Việc này sẽ càng ngày càng làm tâm lý rối loạn, stress, căng thẳng hơn. Nếu các bạn không thể ngủ đủ, cảm thấy uể oải, thèm ngủ nhưng lại không ngủ được thì hãy tập lại cho mình giấc ngủ, thời gian đầu có thể sẽ khó, nhưng khi ngủ đã quen thì mọi chuyện đã vượt qua. Hãy buông điện thoại, đừng đọc sách vở hay nghe nhạc nếu nó làm bạn thức khuya. Việc thức khuya sẽ hình thành thói quen và ngày càng nặng dần hơn.
Kế đến là thú vui trong cuộc sống, nếu một ngày bạn nhận ra bạn không có bất kỳ một động lực hay niềm vui gì, kể cả những thứ là sở thích của mình, thì bạn đang bắt đầu trầm cảm, con người phải có 1 sở thích gì đó, nếu không có, đó là bất bình thường.
Bạn bè, người thân. Những người mà không có bất kỳ ai là người thân bạn bè để có thể chia sẻ hay đi chơi chung được, chắc chắn là có vấn đề. Hãy xem xét lại bản thân mình để khắc phục
Lo âu quá nhiều, nhiều khi chúng ta vì lo âu mốt vấn đề gì trong cuộc sống, dẫn đến không thể làm những việc khác, hãy bình tĩnh, cuộc sống vẫn tiếp diễn, lo âu là động lực để mình tiến lên, đừng để nó vùi lấp hết những điều tốt đẹp khác. Cứ tiếp tục lo âu nhưng cũng đừng ngại chia sẻ hay tìm cho mình những sự giải trí, để tâm trạng giảm dần sự căng thẳng.
GiL
Khi trầm cảm điều đáng sợ nhất là sự lờ đi cảm xúc, cứ nghĩ bản thân bình thường và không quan tâm. Khi đến mức đó thì đã quá muộn.
nên mới nói cái nguy hiểm nhất của bệnh này chính là người bệnh không biết tự chữa trị, mà can thiệp từ bên ngoài vào là vô dụng