“ Anh Dũng, dậy đi anh Dũng, trễ giờ rồi kìa “. Tiếng thằng Tí con chú 3 kêu nó liên tục làm nó phải hé mở cặp mắt nặng như đeo chì ra nhìn và làu bàu “ gì vậy mày? Hôm qua anh đi xe cả ngày, để anh ngủ chút nữa coi,có chuyện gì lát nói ”. “hôm qua anh nói hôm nay anh đi họp phu huynh dùm em mà, đến giờ rồi, lẹ đi anh, đến trễ là cô giáo la đó”. Nó chợt nhớ lại trong bữa cơm tối qua, khi thằng cu Tí kêu ba mẹ nó đi họp phụ huynh trong khi vợ chồng chú 3 bữa nay phải lên rẫy nên nó đã hăm hỡ đứng ra nhận lãnh trọng trách này. Nó thở hắt ra 1 cái rồi lồm cồm bò dậy. Coi như nó khởi đầu ngày đầu tiên ở cao nguyên Di Linh này bằng 1 công việc nó cho là nhàm chán “ đi họp phụ huynh cho thằng cu tí”,
Nó đẩy xe vào bãi giữ xe với ánh mắt nhìn khá săm soi của bác bảo vệ. Ở cái thị trấn nhỏ bé này thì ai cũng biết mặt nhau, chỉ cần có 1 người lạ nào là người dân biết ngay. Nó lững thững bước đi theo thằng cu tí. “ lẹ lên anh,ko trễ thì cô giáo la đó”. Thằng tí luôn miệng giục nó, thằng này có vẽ sợ cô giáo ghê. Cũng đúng, thằng Tí mới học lớp 5. Với mấy đứa tiểu học này thì cô giáo còn ghê hơn…khủng long. Nhất là những bà cô già cả, lúc nào cũng kè kè 1 cây thước bên mình với 1 cái mục kỉnh gọng to luôn là điển hình của các cô giáo trong các bài văn tả thời tiểu học của nó. Nó bước vào lớp ngồi chờ cùng các phụ huynh khác ( tất nhiên là ai cũng nhìn nó với ánh mắt lạ lẫm). Lát sau, đúng giờ họp phụ huynh thì có 1 bóng hồng bước vào. 1 bóng hồng thật sự, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Vì cô giáo thằng tí bước vào mặc áo dài màu hồng, và là 1 cô bé thật sự xinh xắn, trạc tuổi nó. “Chào các cô chú, mời các cô chú ngồi, chúng ta bắt đầu họp để thông báo 1 số điều…” giọng cô bé thánh thót trong trẻo đến mức nó ko thể ko nghe. Nó khều cu Tí “ ê, cô giáo mày hả? Sao trẻ và xinh xắn thế”. “ Dạ. cô giáo em mới ra trường mà, là người dễ thương nhất trường này đó”. Uh, thật sự thì nó chưa biết hết giáo viên của trường này, nhưng nó tin lời thằng cu Tí là sự thật.Giờ nó mới thấy hết ý nghĩa và tầm quan trọng của việc họp phụ huynh. Kể từ giây phút đó, nó chìm đắm trong lời cô bé nói mà ko biết cô bé đang nói gì. Mãi đến khi buổi họp kết thúc, mọi người ra về nó mới giật mình, tiếc nuối, nó chờ mọi người về hết rồi bước lên gặp cô giáo lúc đó đang ngồi thu dọn lại các thông báo. Nó mỉm cười gật đầu chào, cô bé chào lại và hỏi nó “ có việc gì ko anh?” Nó cười “ ah, ko có gì, tôi là anh thằng cu Tí,ah,tức là em Triều Quang nè, bữa nay ba mẹ nó bận nên nhờ tôi đi họp dùm, ba mẹ nó có nhờ tôi hỏi cô là việc học hành nó dạo này thế nào?” Nó cười thầm trong bụng, thật ra chú thím 3 đâu có nhờ nó, nhưng nó cảm thấy đã nhận trọng trách cao cả này thì nó phải làm đến nơi đến chốn. “ah, anh là cháu chú 3 phải ko? Anh mới ở TP lên đây nghỉ hè phải ko?Chú thím 3 nhờ anh hỏi vậy à?” cô bé nheo mắt hỏi lại. Nó trợn mắt “ ủa, sao cô giáo biết tôi là cháu chú 3? Lại biết tôi lên đây nghỉ hè???” . Cô bé cười khúc khích “ thì nhà em kế bên nhà chú 3 mà. Ngày nào e cũng qua chơi và nói chuyện với cô chú, cô chú có kể về anh, anh hơn em 1 tuổi và đang học đại học phải ko. hôm qua anh lên anh cũng thấy mà. “ bỏ mẹ rùi, nó ko biết nên vui hay nên buồn nữa, vui là vì cô bé này sát nhà nó, còn buồn là cô bé này ngày nào cũng qua chơi ngồi nói chuyện thì làm quái gì mà chú thím 3 nhờ nó hỏi chuyện học hành thằng cu tí,hỏi trực tiếp ko hay hơn à. Nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nở 1 nụ cười “ oh, ra mình là hàng xóm à? May quá. Tôi mới lên đây, đang ko biết kiếm ai làm hoa tiêu chỉ chổ đi chơi. Vậy cô giáo giúp tôi hen. Tôi tên Dũng” Vừa nói nó vừa nhe răng 1 cách nham nhở. Cô bé cười khúc khích. “ dạ, em tên Uyên. ở đây đâu có gì chơi đâu anh, buồn lắm. Ko như TP đâu.” “ ko sao đâu em (nó thay đổi nhanh cách xưng hô), thật ra a lên đây 1 phần là nghỉ hè.1 phần là anh muốn làm 1 đồ án tốt nghiệp về đánh giá tác động môi trường ở đây đó em.Có gì em dắt anh đi thì công việc anh sẽ dễ hơn nhiều,em hen”. “Dạ, chuyện đó thì dễ mà anh, có gì anh cứ qua nhà em kêu, em sẽ đi chung với anh, hiện giờ đang là hè nên em cũng rãnh”. Yeah, nó vui sướng muốn nhảy lên, bước đầu thế là ổn, nó cáo từ cô giáo và đưa thằng cu Tí về. Trong lòng thầm nghĩ kế hoạch cho những phần sau.
“Cô giáo ơi, cô giáo” giọng nó vang lên hòa với tiếng…chó sủa inh ỏi của nhà cô bé. Cô bé ngó ra và nói “ dạ rồi, anh chờ em 1 chút”. Cô bé bước ra, nó mỉm cười, hồi trưa cô bé qua nhà chú 3 chơi, nó đã tranh thủ ngồi tỉ tê và kiếm đc 1 cái hẹn vào buổi chiều để đi “ cho biết “ cái thị trấn Di Linh này. “ giờ mình đi đâu đây anh?” “ thì đi ăn chè gì đó, hồi trưa cô giáo khen quán chè này dữ lắm mà”. Cô bé mỉm cười rồi leo lên xe cho nó chở. Nó thích gọi cô bé là cô giáo và xưng anh. Nó chở cô bé đi lòng vòng qua các con phố. Vừa đi vừa kể những mẩu chuyện nho nhỏ về Tp, về con người hay 1 mẩu chuyện vui nào đó mà nó lượm lặt đc. Dọc đường có tiếng những đứa học trò reo lên “ ah,cô giáo đi với ai kìa, bạn trai cô giáo đó” nó nghe mát lòng mát dạ hết sức.ko biết phía sau cô giáo nghĩ thế nào mà nó ko nghe cô giáo lên tiếng,chỉ có hơi thở nóng của cô giáo từ phía sau phà vào nó. Cuôc đi chơi nó cũng ko rõ lắm là đã nói những gì. Nó chỉ biết là nó thấy vui và nó hẹn cô giáo đc sáng hôm sau sẽ đi lên đồi với nó. Có thế thôi,và nó cũng mong có thế.
Nói là sáng nhưng cũng phải đến trưa nó mới dậy, nó tranh thủ chải chuốt 1 hồi rồi…tót ngay sang nhà cô giáo mà kêu. Ko để nó chờ lâu, cô giáo nhanh chóng ra khóa cửa lại và 2 đứa cùng nhau đi bộ lên đồi. Thật sự nó là 1 người yêu thiên nhiên,nó vẫn thường 1 mình đi ngắm nhưng khung cảnh hoang sơ, thơ mộng của thiên nhiên. Lần này cũng thế, nó ngất ngây trước khung cảnh nên thơ của từng thác nước, từng con suối, thung lũng…khung cảnh càng trở nên tuyệt vời hơn khi đi bên cạnh nó là cô giáo. 2 đứa tung tăng nhảy qua từng phiến đá trên con suối nhỏ, cùng nhau làm dáng chụp hình trước ngọn thác hùng vĩ.đến trưa, 2 đứa thấm mệt, cùng nhau kéo lại ngồi nghĩ ở bên suối. lấy thức ăn đem theo ra ăn.Nó mỉm cười nói với cô giáo “ thích thật, đã lâu rồi anh mới đc có cảm giác vui chơi thích như hôm nay đấy”. cô giáo cười khúc khích “ em thấy anh cũng yêu thiên nhiên quá hen, anh chăm chút từng cành cây, ngọn cỏ”. “ uh, anh yêu thiên nhiên, a thích ko gian yên tĩnh, anh gắn bó và cảm nhận đc từng cái đẹp ẩn sâu trong thiên nhiên, từ tiếng chim hót, tiếng gió thổi làm lay động những lá cây…đều có ấn tượng với anh.” “ em cũng thế, em yêu từng cảnh vật nơi đây, từ ngọn cây đến con người, vì vậy em chọn nơi đây là nơi làm việc, dù là rất nhiều chỗ ở TP nhận em làm, nhưng em ko thích”. ” Uh, có nhiều người họ ko hiểu đc cái đẹp nơi họ đang sống em nhỉ. Có nhiều khi a đi trên đường, bị kẹt xe, anh nhìn xung quanh thấy những anh công nhân đi làm về, gương mặt ướt đẫm mồ hôi, áo hằn sâu dấu vết của cần lao, a thấy đẹp làm sao, a quên mất là mình đang kẹt xe. Có nhiều khi anh thức dậy, nghe tiếng dòng đời tất bật, tiếng rao của chị bán xôi, của anh bán bánh mì, anh thấy cuộc đời đẹp làm sao. Với anh, như vậy là đủ, anh ko mong muốn gì cao xa hơn, chỉ cần mỗi ngày yên bình, đc tận hưỡng những giây phút của cuộc sống, thế là đủ.” Cô giáo cười khúc khích “ hi, em ko nghĩ là anh lại lãng mạn đến thế, nhìn anh ko ai nghĩ anh như vậy đâu, em nghe nói anh ăn chơi dữ lắm mà “. “thật à? Anh cũng ko biết, quan niệm của anh là cái gì cũng biết, nhưng luôn làm chủ mình, ko để cái khác chi phối, vì thế những cái gì có khả năng gây nghiện, làm tê liệt khả năng làm chủ thì a ko chơi, còn lại a đều thử hết.” Cô giáo mĩm cười im lặng, 2 đứa cùng nhìn về nơi hồ nước. Mặt nước phẳng lặng. Bất chợt nó nắm tay cô giáo, bờ vai khẽ run lên, nhưng ko có phản ứng gì khác. Nó bóp nhẹ tay cô giáo trong tay nó, mắt hướng nhìn ra hồ nước. Cô giáo nói khẽ “ có phải dân TP ai cũng mạnh dạn thế ko? Chưa gì nắm tay người ta rồi “ Nó nhìn vào mắt cô giáo, cũng trong và phẳng lặng như nước hồ “ anh ko biết dân TP thế nào, anh thì làm theo cảm xúc thôi, cảm xúc của anh bắt anh phải hành động thế, dĩ nhiên nếu cô giáo ko thích anh sẽ ko tái phạm nữa đâu”. Cô giáo mỉm cười, tựa đầu vào vai nó, im lặng. Sau đó chính cô giáo cất tiếng “ nếu kêu anh bỏ TP về sống ở vùng quê thế này, anh có đồng ý ko?” Nó trầm ngâm rồi trả lời “ anh thích sống ở đây, rất thích sống, nhưng nếu kêu về đây ở luôn có lẽ là ko. Anh ko sợ cực, ko sợ quê mùa, vì anh thích chúng. Nhưng anh có gia đình, hơn nữa TP cũng đã gắn bó với anh như làng quê này gắn bó với em, anh ko xa nó được. Nếu kêu anh rời TP đến 1 nơi văn minh, đô hội hơn như Mỹ hay Châu Âu, anh cũng từ chối thôi.” Cô giáo lại im lặng. 1 lát sau, cô giáo bảo muốn về. Nó đèo cô giáo về nhà mà nghĩ lung tung.
Sau đó ngày nào nó cũng đi chơi với cô giáo, lúc lên đồi, lúc đi xuống thị trấn ăn chè, lúc lại đi thăm học sinh, nói chuyện với các phụ huynh.Nó và cô giáo gần gũi hơn, khăn khít hơn, nhưng nó vẫn cảm thấy có gì đó ngăn ở giữa khiến nó ko thể nói với cô giáo đc cái điều nó muốn nói. Rồi cũng đến ngày nó phải về lại TP, ngày chia tay ở bến xe, cô giáo mắt hoe đỏ. Cô giáo tặng nó 1 cây bằng lăng nhỏ. Nó tặng cô giáo 1 nụ hôn lên tóc. “ anh về TP, cô giáo nhớ liên lạc với anh thường xuyên nghen, anh sẽ trồng cây này trước cửa nhà, anh chờ 1 ngày cô giáo và anh cùng chăm sóc nó nhé”. Về đến TP, nó vẫn nhắn tin với cô giáo, 2 đứa vẫn chuyện trò vui vẽ mỗi đêm. Nó trồng cây bằng lăng trước nhà như đã nói. Dần dà, công việc khiến sự liên lạc của nó và cô giáo cũng thưa thớt dần, hơn nữa cũng ko có gì để nói. Cho đến 1 ngày, cô giáo nhắn nó biết là cô giáo sẽ vào TP, mẹ cô giáo cần phải mổ ở chân. Nó nhanh chóng thu xếp công việc để vào bệnh viện thăm cô giáo. Đến phòng bệnh, ngoại trừ cô giáo và mẹ, nó còn thấy 1 chàng trai ngăm đen, gầy, đang đứng đó chăm sóc rất nhiệt tình. Cô giáo mỉm cười chào nó rồi nói “ anh Dũng ra đây anh và em nói chuyện, trong này ngột ngạt quá”. Nó đi theo cô giáo vào cảm thấy có 1 điều gì đó. 1 điều gì đó rất mới nhưng ko bất ngờ. 2 đứa im lặng thả bộ theo hành lang bệnh viện, cô giáo tới bên 1 ghế đá và ngồi xuống, nó ngồi kế bên. Cô giáo vuốt tóc và nói “ anh có biết em sắp nói gì với anh ko?” “ Anh cũng đoán đc, nhưng thôi, cô giáo cứ nói đi, anh muốn nghe” “anh đừng xưng hô vậy nữa. Anh kêu em là em đi”. Nó mỉm cười “ uh, anh đang nghe nè. Em cứ nói đi”. “ Người lúc nãy đứng trong phòng là bạn trai của em, bọn em học chung từ nhỏ, anh ấy thương em từ lâu và luôn đối xử tốt với em, mới đây em đã nhận lời quen anh ấy”. “uh, anh cũng đoán là vậy, nhưng sao e ko nói a biết trước, làm vậy anh có cảm giác bị mọc sừng ”.” anh có cho em cơ hội để nói đâu? Đã bao lâu anh ko trả lời tin nhắn em? Anh từ chối các cuộc gọi của em?hơn nữa em cũng ko biết mở lời thế nào. Thật ra e cũng đã nghĩ kỹ, anh và em ko cùng lý tưởng sống, cả 2 đều ko muốn rời bỏ những gì mình đang có. Nên có lẽ việc chia tay là phù hợp với cả 2”. Nó mỉm cười “ uhm, anh cũng nghĩ vậy. Anh biết trước sau gì nó cũng đến.Hơn nữa anh và em đã hứa hẹn gì đâu nên đâu trách móc gì em đc. Nhìn em đc người ta yêu thương chăm sóc vậy là anh vui rồi, em hãy trân trọng và giữ gìn nó nhé. Quá khứ hãy xem là kỹ niệm đẹp đi” . Nó hít 1 hơi dài, lại mỉm cười và nói “ thôi, anh về, em gửi lời chào và thăm mẹ dùm anh, anh ko dám ở lại lâu, vì nói gì thì nói anh cũng…” nó vuốt tóc cô giáo rồi quay lưng đi. Cô giáo khẽ kêu “ anh…” nó ko quay lại, nó cảm nhận đc những giọt nước mắt lăn dài trên mặt cô giáo, nó ko dám quay lại, vì như thế chính nó cũng sẽ khóc. Nó ko thích khóc trước mặt phụ nữ, hơn nữa nó phải mừng cho cô giáo chứ. Nó mím môi bước đi. Suốt cả chặng đường về nó cứ mím môi như thế, nó cũng ko ý thức được mình đang đi trên đường. Cho đến khi nó về đến nhà, nhìn thấy cây bằng lăng đang xanh tươi trước cổng. Nó chợt thấy khóe mắt cay cay. Và nó khóc. Khóc thật…
GiL