Vào năm số 7 đó của cuộc đời tôi, khi tình hình dịch Covid vẫn đang nóng vô cùng, lần đầu tiên tôi biết thế nào là trầm cảm. Còn cách nào khác để tự cứu mình hơn là những bộ phim?
À thì, nếu bạn quan tâm thần số học thì bạn cũng biết, năm số 7 là năm trũng khi mà đa phần mọi chuyện đều có xu hướng không được suôn sẻ hoặc chững lại. Chuyện của tôi không những chững, mà là không hiểu sao xui vậy luôn. Nhưng cái đó để bữa khác nói.
À nữa, thiệt ra có nhiều cách để đối phó với trầm cảm nhưng thời điểm đó thì chưa có nhiều hội nhóm chữa lành lẫn hướng dẫn từng bước để thấy khá hơn. Bế quan tỏa cảng mà, nên cùng lắm là nghe khuyên ra ban công hay lên sân thượng hứng nắng thôi chớ làm được gì hơn. Ở trong nhà luyện phim hình như là lựa chọn duy nhất nhỉ? (bởi thế lúc đó Netflix có số lượng thuê bao lần đầu tiên vượt mốc 200 triệu. Giá cổ phiếu cũng tăng gấp hơn 2 lần từ khi đại dịch bùng phát năm 2020 lên mức kỷ lục 691,69 USD vào tháng 11/2021)
Thôi ok, quay lại chủ đề chính. Là phim gì?
Midnight Diner. 5 mùa. Netflix. Tôi coi đi coi lại mấy lần rồi mà không chán.
Bộ phim mang thông điệp nhân văn, đề cao sự thấu hiểu, sẻ chia giữa người với người
Lý do tại sao tôi xem và thích bộ phim này cũng đơn giản thôi. Nó bắt đầu từ việc tôi không còn phân biệt được ngày và đêm quá rõ ràng trong giai đoạn cách ly cộng đồng ấy. Có những hôm khuya khoắt rồi tôi mới mò vào bếp nấu nướng một chút, lủi thủi một mình. Tay hờ hững rê điều khiển lướt xuống thật sâu trong danh sách phim dài tập Netflix, tôi nhấp đại vào Midnight Diner vì thấy phim về chủ đề nấu ăn, mở coi ăn cho thấy ngon hơn.
Để rồi, tôi bận xem phim quên cả ăn. Đồ ăn thì chưa chắc ngon hơn nhờ coi phim chứ buồn thì đỡ thấy rõ. Khóc, hồi nào không biết. Rồi cười, và hạnh phúc nhỏ nhỏ trong tim.
Tôi nghe bài nhạc mở đầu phim, chưa hiểu ý nghĩa nhưng đã cảm thấy đó như lời tâm sự thủ thỉ sau một ngày dài từ một người bạn tâm giao. Tiếng ghi-ta vang lên mộc mạc, giọng hát trầm nhưng không buồn vậy mà vẫn man mác đến lạ.
Mỗi tập phim ngắn lắm. Tình huống thì giản đơn như đời thật. Vậy mà trăn trở. Nhưng không đau thương. Rồi kết thúc cũng không tích cực, hạnh phúc như mơ gì hết. Những mảnh đời, những câu chuyện cứ lướt qua màn hình rồi đọng lại trong đáy mắt tôi niềm cảm thông vô bờ bến. Có cô lái taxi từng là minh tinh, người nghệ sĩ già LGBT cống hiến hết mình, chàng võ sư chọn ở vậy mà dạy võ cho đám trẻ, nàng vũ công thoát y khao khát tình yêu lãng mạn… Không oán trách, không mừng vui bùng nổ, không cao trào bất ngờ, mỗi câu chuyện là một lát cắt cuộc sống cứ diễn ra như chính cuộc đời.
Nếu một ngày tâm trạng muốn ở một mình mà lại chẳng muốn gặm nhấm cô đơn, hãy thử đắm mình trong những tia sáng hạnh phúc dịu dàng và bình dị của series Midnight Diner nhé.
-ngọc-
vậy cuối cùng năm số 7 có quá tệ ko? mình cbi vào năm số 4
Cuối năm số 7 tuy rất vật vã nhưng lại là lúc mình tìm ra hướng đi mới và học thêm điều mới ạ