Cân bằng cuộc sống

Chào em- Cô bé hàng xóm (những câu chuyện tình yêu lãng mạn có thật)

Tình yêu có phải đi thật xa mới có thể kiếm tìm được tấm chân tình cho chính mình. Có những điều đang hiện hữu xung quanh chúng ta mà chẳng một ai mải mai để tâm gì đến. Câu chuyện sắp tới đây sẽ khiến cho chúng ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên đến mức ngỡ ngàng vì sự sắp đặt duyên số một cách trùng hợp đến lạ này. Một trong những câu chuyện tình yêu lãng mạn có thật trong mọi thời đại nên đọc và lắng nghe.

Leo
Tham gia 10, 2023

Chào em, cô bé hàng xóm – tấm chân tình của tôi

Lời mở đầu:

Tình yêu có phải đi thật xa mới có thể kiếm tìm được tấm chân tình cho chính mình. Có những điều đang hiện hữu xung quanh chúng ta mà chẳng một ai mải mai để tâm gì đến. Câu chuyện sắp tới đây sẽ khiến cho chúng ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên đến mức ngỡ ngàng vì sự sắp đặt duyên số một cách trùng hợp đến lạ này. Một trong những câu chuyện tình yêu lãng mạn có thật trong mọi thời đại nên đọc và lắng nghe.

Cốt chuyện:

Mỹ Xuân- cô nàng 18 tuổi cùng với nhan sắc tuyệt trần, cô là con gái cưng duy nhất của chủ tiệm tạp hóa trong làng. Cùng với vẻ ngoài yêu kiều được xa số anh trai trong làng để ý nhưng cô vẫn sớm tối một mình, ngày đêm cô đơn lẻ bóng vì chẳng ưng ý một ai. Với ý chí chăm học để được nhận học bổng đi du học nước ngoài, cô học tập chăm chỉ và là một niềm hi vọng duy nhất của ba mẹ. Qua những ngày tháng miệt mài với sách vở thì những hoài bảo khi ấy, những ước muốn mà cô ngày đêm mong mỏi khi xưa cũng trở thành hiện thực. Cô qua Úc du học, thực hiện ước mơ trở thành một bác sĩ giỏi tài năng.

Cùng với khả năng sẵn có, thành tích xuất sắc của mình, cô là một trong những sinh viên vượt bậc được nhà trường bên đấy ứng cử tham gia hội thảo đặc biệt và nổi tiếng nhất ở trường

“Tôi gặp anh ngày hôm ấy tình cờ như cách anh vô tình trao trọn mọi ánh nhìn trìu mến cho cô bé ngày xưa còn mít ướt của tôi khi còn nhỏ vòi tiền mẹ mua kẹo vây. Hóa ra đó là anh Thịnh, con của người bạn thân của ba tôi.  Anh sang Úc du học cũng gần 3 năm rồi, cũng khá lâu để có thể gặp lại anh sau những ngày tôi còn bé tí, còn lon ton chạy sau anh xin ít bánh kẹo mỗi khi anh sang nhà tôi mua đồ. Anh lớn hơn tôi tận 5 tuổi, giờ đây đã là một chàng thanh niên chững chạc với vẻ ngoài cao ráo và vô cùng tri thức.

Cuộc gặp gỡ tình cờ này khiến những người con Việt Nam sang nước ngoài học tập và làm việc thêm càng quý nhau nhiều hơn. Anh là đội trưởng của nhóm nhảy trình diễn ở buổi hội thảo sáng hôm đó, lúc đầu tôi nhìn anh khá quen nhưng chẳng nhớ là ai. Nhưng có 1 người bạn Việt nói chuyện với anh và gọi tên anh thì tôi mới nhận ra. Tôi vui mừng đến phát khóc vì gặp lại đồng hương ở một nơi xa xôi như thế này. “ Anh Thịnh phải không ạ?” Sang đây tất cả mọi người đều giao tiếp bằng ngôn ngữ Tiếng Anh nên khi có Tiếng Việt xuất hiện thì anh cũng rất ngỡ ngàng như tâm lí tôi vô tình gặp lại anh khi nãy. Anh quay sang nhìn tôi hồi lâu, anh chẳng thể ngờ lại có thể gặp lại 1 đứa bé hàng xóm ở nơi này. Chúng tôi nhận ra nhau, cuốn quýt hỏi thăm nhau như chưa bao giờ được hỏi. Chúng tôi xin facebook lẫn nhau để có dịp trò chuyện khi cần vì qua nơi này gặp được người Việt là một điều gì đó rất đáng quý mà đặc biệt hơn chúng tôi lại cùng quê cùng hương xứ sở nữa.

Tôi chỉ là một du học sinh mới qua nên còn khá bỡ ngỡ với nơi này, môi trường học tập cũng khiến tôi áp lực và mệt mỏi thì chính anh lại là người giúp đỡ tôi nhiều nhất, anh sẵn sàng hướng dẫn tôi thực hiện những bài tập khó,và cùng kể nhau nghe những câu chuyện vui ở quê, tâm sự những khó khăn từng trải. Có thể xem thứ tình cảm khi ấy chỉ đơn thuần là một tình cảm anh em gắn bó cùng giúp đỡ nhau tại đất khách quê người, chúng tôi ngày qua ngày cứ vậy mà san sẻ hỗ trợ những điều tốt nhất có thể.

Những tưởng thứ tình cảm đơn phương ấy của tôi sẽ chôn vùi đi mà chẳng có ngày được phơi bày. Với một cô gái như tôi thì việc động lòng với một người anh luôn tận tình giúp đỡ mình, luôn cận kề khi mình đau ốm thì là điều quá bình thường phải không.  Tôi luôn nghĩ anh chỉ xem tôi như một đứa em gái, một cô du học sinh xa nhà cần được lo lắng nên tôi cứ nén thứ cảm xúc ấy ngày này qua tháng nọ mà chẳng dám nói ra.

Một ngày cuối tuần của chiều mưa thứ 7, anh hẹn tôi ra quán cà phê để trò chuyện như bao lần. Vẫn với thái độ ân cần, nhẹ nhàng, sâu lắng vừa đủ của anh cũng làm cho trái tim mỏng manh này thêm yêu và yêu anh nhiều hơn. Anh cũng hỏi thăm tôi như mọi lần, nhưng hôm ấy anh lạ lắm, ánh mắt ngại ngùng, giọng nói lại có chút run run. Có tin được không khi lời anh ấy vừa nói ra như một tiếng sét ngang qua làm tim tôi như muốn ngừng đập.

Anh ấy ngõ lời tỏ tình tôi, muốn được chính thức quan tâm chăm sóc tôi một cách đàng hoàng, muốn cùng tôi trải qua quãng thời gian tiếp theo, muốn trở thành bờ vai vững chắc cho tôi tựa vào. Lúc ấy, tôi không nói nên lời, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi, những điều ấy giống như sự ấm ức mà tôi muốn thét lên cho anh biết những thứ cảm xúc đơn phương âm ỉ mà bấy lâu nay bám lấy tôi thì giờ đây đã được đền đáp và được chạm đến trái tim anh. Tôi nhận lời anh và ôm nhau òa khóc vì sự hạnh phúc, khoảnh khắc thiêng liêng ấy.

Thời gian lặng lẽ trôi đi mà chẳng báo thức một ai, ấy vậy mà cũng đã gần 2 năm chúng tôi quen lấy nhau. Năm sau tôi sẽ hoàn thành khóa học, anh cũng sẽ kết thúc dự án hợp tác bên đây để trở về với đất nước thân yêu của mình và chúng tôi sẽ lấy nhau khi đã trải qua đủ mọi thăng trầm trong cuộc sống.

Lời kết:

Các bạn thấy đó, những người của nhau thì dù có đi đâu cũng về với nhau, dù có đi đến chân trời góc bể cũng có cơ duyên mà gặp nhau nên nghĩa vợ chồng. Chúng ta rồi sẽ được yêu và sẽ tìm lấy cho mình một mảnh tình xứng đáng. Tình yêu sẽ trải qua đắng cay, ngọt bùi có khó khăn mới thu được quả ngọt. Hãy trân trọng nhau, sống vì nhau và tận tâm với những gì đang có với bạn nha”.

21

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*