Có những ngày cuộc sống như một hành trình leo núi, ta cố gắng tiến lên, nhưng mỗi bước đi dường như đều nặng nề. Những ngã rẽ cuộc đời hiện lên mờ mịt, đòi hỏi ta phải quyết định, chọn lựa một con đường nhưng lại không biết liệu phía trước sẽ có gì chờ đợi. Đứng trước những lựa chọn ấy, cảm giác chênh vênh bủa vây – chẳng biết đâu mới là bến bờ an yên thật sự.
Trong công việc, dù có đôi lần đạt được những thành tựu, nhưng rồi lại thấy bản thân mình cứ bị cuốn vào vòng xoay không ngừng. Cứ thế, ngày qua ngày, tôi đi tìm câu trả lời cho câu hỏi: “Mình có thực sự đang đi đúng hướng không?” Thật khó để biết liệu mình có đang lựa chọn một con đường đúng hay chỉ là một ngã rẽ an toàn nhưng đầy mơ hồ.
Trong các mối quan hệ, sự chênh vênh ấy lại càng rõ rệt. Đôi khi, khoảng cách vô hình nào đó khiến ta cảm thấy xa cách ngay cả với những người gần gũi nhất. Những yêu thương, kết nối, đôi lúc mong manh và dễ rạn vỡ hơn ta tưởng. Chúng ta đều cố gắng giữ lấy, nhưng đâu đó vẫn hiện hữu những khoảng trống mà chính mình cũng không biết cách lấp đầy.
Thế rồi có lúc nhìn lại, tự hỏi liệu mình có thể bước qua được những chênh vênh ấy, hay sẽ mãi loay hoay giữa dòng đời biến động. Thật khó để chắc chắn về bất kỳ điều gì, nhưng tôi hiểu rằng chênh vênh không phải là kết thúc, mà chỉ là một phần của hành trình. Phải chăng, chênh vênh chính là cách mà cuộc sống nhắc nhở ta về những điều cần thay đổi và chấp nhận? Và dù chưa có câu trả lời hoàn chỉnh, tôi vẫn sẽ bước tiếp – dù là từng bước chênh vênh – bởi tôi tin rằng đâu đó cuối con đường, sẽ có một nơi thuộc về mình.