Cân bằng cuộc sống

Có những điều là sự oán trách…

Mong rằng mọi thứ sẽ mau trôi qua, mong rằng bản thân sẽ vượt qua mọi tiêu cực để tiến tới phát triển… Bạn có từng như mình không ạ? Bản thân mình không có gì để than vãn cả, bản thân được sinh ra trong một gia đình đầy đủ cha mẹ, người thân, […]

Tham gia 10, 2023

Mong rằng mọi thứ sẽ mau trôi qua, mong rằng bản thân sẽ vượt qua mọi tiêu cực để tiến tới phát triển…

Bạn có từng như mình không ạ?

Bản thân mình không có gì để than vãn cả, bản thân được sinh ra trong một gia đình đầy đủ cha mẹ, người thân, có chị em. Tuy gia đình không giàu có nhưng cũng thuộc khá giả, có đất đai, ba mẹ có sức lao động, được cho ăn học và sống trong moi trường có giáo dục tốt. Ba mẹ mình thì có suy nghĩ không xa, có nghĩa là sinh con ra, nuôi cho lớn là được, bản thân học tới đâu thì tới không ép,…Nói không ép nghĩ là thương nhưng thật ra với mình thì không có sự ràng buộc trách nhiệm về mọi nỗi lo cho tương lai. Bởi nhà mình cũng đông chị em, nên nếu nói về kinh tế cho ăn học, lo sinh hoạt phí mỗi tháng thì cũng rất khó khăn. Như bản thân mình, là đứa con thứ, là đứa con đầu tiên bước vào cánh cửa đại học. Thời điểm mình học đại học dường như gia đình không có kinh tế, ba mẹ liên tiếp làm ăn thất bại, nên mọi việc bản thân phải tự bươn chải kiếm tiền học và chi phí sinh hoạt hàng tháng suốt những năm đại học. Mình cũng có các chị đi làm, nhưng kiểu không thể giúp, chỉ kiểu nhỏ giọt lâu lâu mua cho đồ ăn, lâu lâu cho một chút, cũng không trách gì cả, vì mỗi người đều có một sự tính toán chi li nên không thể toàn lực 100% cho ai đó. Mình biết vậy nên tự nhủ sẽ không bao giờ xin xỏ ai, hay chờ ai giúp cả, tự bản thân làm ra.

Nếu trường hợp một đứa không có sự quyết tậm, phấn đấu, cố gắng thì chắc có lẽ rơi vào con đường bỏ học để đi làm, bởi dường như ba mẹ không quan tâm, cũng chẳng đoái ngoài, kiểu giờ không có tiền thì biết làm sao. Mà chưa bao giờ nghĩ đến việc phải chạy đôn đáo lo cho con…. nghĩ mà cũng buồn và tủi thân

Hiện tại mình cũng có sự thành công nhỏ nhưng chẳng là gì, vì chỉ mới thoát ra mác sinh viên đi làm thành người đi làm full time và có mức thu nhập ổn…

Bản thân cũng tự chăm lo cho cuộc sống độc lập của chính mình, bản thân cũng bị bệnh, nhưng cũng chỉ biết cố gắng mà thôi…

Đôi lúc mình sẽ có những sự oán trách ba mẹ mình. Sao ba mẹ lại không kế hoạch về con cái, phải tính nếu có 1 đứa thì sẽ phải cho nó sau này những gì, học hành, của hồi môn, nhà cửa,… Như ông bà có của để chia… Đôi lúc mình rất tủi thân, mặc dù biết bản thân hơn rất nhiều người ở điểm xuất phát, nhưng nếu so sánh với người trên mình thì thật sẽ rất bất lực,…

Nhớ có những lúc có ngày nghỉ chạy về nhà nghỉ lễ, tưởng chừng được quan tâm, chỉ cần là những bữa cơm đầy đủ hơn khi ở một mình nơi đất sài thành thui mà cũng bị những sắc mặt nặng mặt nhẹ,… ức đến lúc mà bản thân phải rời nhà lên lại sài gòn, và dường như từ đó rất ít về nhà. chỉ về ngày Tết.

Nhiều người sẽ nói, ăn thua ở bản thân mình có ý chí phấn đấu và cố gắng hay không? Đúng là vậy, để có được như ngày hôm nay, mình cũng đã phấn đấu và cố gắng rất nhiều nhưng mình nghĩ mình mới cố gắng 60% thui, chỉ vượt trên trung bình một chút,….

Mình đang rất muốn tiếp tục và tìm ra phương hướng cho bản thân để tiếp tục tăng ý chí,… vẫn đang cố gắng mỗi ngày…. Nhưng đôi lúc bản thân mình bị những điều tiêu cực lấn át, những lúc suy nghĩ rất vẩn vơ, và tiêu cực… mình biết điều đó không nên tiếp tục xảy ra, nhưng vẫn luẩy quẩn mãi mà không thoát ra được.

Có những đêm mình không ngủ được đến phát khóc và cứ thế mà khóc không biết lý do gì. Rồi sáng thức dậy làm những việc không có mục đích, vẩn vơ, loanh quanh một mình.

Mình thấy tự trách bản thân lắm, sao cứ mãi không thoát ra, sao mãi không xác định mục tiêu, sao mãi không lập lại kế hoạch cho bản thân.

Không phải mình không có năng lực, mà dường như mình đang có những biểu hiện của sự chán ghét một điều gì đó mà bản thân không nhận ra…

Thế là mình cứ vậy cả mấy tháng trời vô nghĩa…

1

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*