Ở trận Quan Độ giữa Tào Tháo và Viên Thiệu, khi đó Tào Tháo sắp hết lương thảo. Rất muốn rút lui. Nhưng rút lui đồng nghĩa dễ bị tiêu diệt. Ông viết thư hỏi ý Tuân Úc, được khuyên ko thể rút. Tuy nhiên Tuân Úc chỉ nói ko thể rút lui chứ ko chỉ được cách nào giải quyết thế khó này. Tào Tháo khi đó chỉ nghĩ “cùng tắc biến, biến tắc thông” tức là tới nước cùng thì thể nào cũng phát sinh biến sự và nhờ vào đó mà thông suốt.
Trong cuộc sống cũng vậy. Đôi khi có những thời điểm mà mình ko biết săp tới sẽ giải quyết thế nào. Hoàn toàn ko có cách gì cả. Mình hay đùa “tới chân núi tự động có đường đi”. Nhìn thấy trái núi từ xa chắn đường ta nản và dễ bỏ cuộc. Nhưng khi đi sát tới chân núi chắc chắn sẽ có đường để vượt qua núi.
Quan trọng mình có chịu đi đến cùng thật sự ko? Có chịu lắng nghe và thay đổi tiếp thu để có được hướng giải quyết khi đường cùng ko? Hay cứ khăng khăng rằng ko có đường đi để rồi nằm vật ra đó mà khóc?
Trên đời này làm gì có đường cùng. Do chúng ta chưa đi tới cùng thật sự nên chưa nhìn thấy con đường mới thôi
GiL