Cân bằng cuộc sống

Đêm lang thang

Vẫn câu nói cũ: “Có những người chỉ cần ta nói một câu là ở lại, nhưng có người chỉ cần ta lỡ dại một lần liền bỏ đi” Một buổi tối Sài Gòn tháng 6, tháng bắt đầu mùa mưa. Cơn mưa nặng hạt. Tôi là dân tỉnh lẽ, đặt chân vào đất Sài […]

Hani
Tham gia 07, 2024

Vẫn câu nói cũ: “Có những người chỉ cần ta nói một câu là ở lại, nhưng có người chỉ cần ta lỡ dại một lần liền bỏ đi”

Một buổi tối Sài Gòn tháng 6, tháng bắt đầu mùa mưa. Cơn mưa nặng hạt. Tôi là dân tỉnh lẽ, đặt chân vào đất Sài Gòn từ hơn chục năm trước, với một tuổi trẻ nhiệt huyết, không sợ trời, không sợ đất. Thành phố này thật nhộn nhịp, tôi thích nơi đây. Tôi cũng gặp những con người tốt có, xấu có, nhưng tôi thấy cũng nên vậy để mình trưởng thành hơn. Tôi cũng vấp ngã, cũng có khó khăn, cũng có gọi là “thành công”. Thành công ở đây không có gì quá to tắt, chỉ là đã đạt được một số mục tiêu, dự định trong cuộc đời mình.

Rồi một ngày, khó khăn, mọi thứ dần dần ập đến. Tôi cũng nghĩ đơn giản đó là cái nghiệp mình phải trải qua, mình sẽ cố gắng nhất có thể, ít nhất mình đã không hối tiếc vì đã không cố gắng. Tuy nhiên mọi thứ ập đến quá nhanh, quá khủng khiếp, nó khiến tôi kiệt sức, cảm giác như không thể chống đỡ nổi.

Hơn chục năm sau những cố gắng, giờ có cảm giác, không nhà, không người thân, không bạn bè, không một chốn quay về.

Đêm nay, tôi đang lang thang dưới ga tàu metro, đi từ điểm đầu đến điểm cuối, dừng lại, lững thững, tìm một góc để yên tĩnh.

Một balo nặng, chẳng phải sách vở, chẳng phải hành trang mang theo cuộc đời. Bạn biết là gì không? Là những lon bia đó.

Tôi ngồi nép trong một góc khuất, nhấm nháp vị đắng và nghĩ về những người từng kề vai sát cánh, từng nói thương tôi thật nhiều. Họ đang ở đâu giờ này? Tôi đã từng mong được say cùng bạn bè thân thiết, cười nói vô tư giữa những ngày còn trẻ. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng cái gọi là “thân” đôi khi chỉ tồn tại khi mọi thứ còn suôn sẻ. Khi ta ngã, sẽ chẳng có ai chìa tay, cũng chẳng ai ngồi lại bên cạnh.

Lúc này, tôi không gọi ai. Không phải vì không muốn, mà vì tôi biết rằng họ còn đang bận lo cho gia đình, cho mái ấm của riêng họ. Còn tôi thì chẳng là gì trong ấy.

Mọi người nói rằng mọi người không bỏ rơi tôi, nhưng đó chỉ là lời nói còn cách mọi người hành động thì nó hoàn toàn trái ngược, nó cách xa vạn dặm. Mọi người đã lấy hết mọi thứ kể cả sự bình yên và những hi vọng nhỏ nhoi, để lại cho tôi được những gì, một trái tim rách nát, một mớ hỗn độn, một sự khinh bỉ, một đống hận thù, một khoảng trống vô hình…

Giờ mới thấm, Sài Gòn hoa lệ nhưng hoa cho người, lệ cho ta. Ai cũng lo cho bản thân mình, cho những người chung dòng máu, ruột thịt, còn những người xa lạ, không thân thích thì đến lúc đường cùng thì bỏ đi thôi.

Ai cũng có lý do để quay lưng. Ai cũng có quyền chọn điều tốt nhất cho bản thân mình. Nhưng tôi chỉ ước, trong một khoảnh khắc nào đó, ai đó từng đi ngang đời tôi có thể ngoái lại không phải để ở lại mãi mãi, mà chỉ để hỏi một câu: “Cậu ổn không?”

0

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

2 bình luận