Cân bằng cuộc sống

“Em ơi, Hà Nội mùa này lạnh lắm phải không em?”

Cái lạnh 10 – 12 độ kèm mưa phùn ấy chẳng xa lạ gì với những ngày đông Hà Nội. Gió len lỏi qua từng ngõ nhỏ, từng tán cây, thấm vào da thịt đến tê buốt. Những chiếc khăn quàng cổ chẳng đủ ấm, đôi bàn tay run rẩy trong lớp găng dày nhưng […]

Hani
Tham gia 07, 2024

Cái lạnh 10 – 12 độ kèm mưa phùn ấy chẳng xa lạ gì với những ngày đông Hà Nội. Gió len lỏi qua từng ngõ nhỏ, từng tán cây, thấm vào da thịt đến tê buốt. Những chiếc khăn quàng cổ chẳng đủ ấm, đôi bàn tay run rẩy trong lớp găng dày nhưng vẫn như muốn tìm kiếm hơi ấm quen thuộc.

Những ngày này, anh nhớ Hà Nội, nhớ cái lạnh ấy, và nhớ cả em. Nhớ cách em co ro trong chiếc áo dày cộm, đôi má ửng hồng vì giá rét. Nhớ tiếng em càu nhàu vì trời lạnh mà anh cứ muốn nắm tay em đi dạo quanh hồ Gươm. Mình đèo nhau đi qua cầu Long Biên, ghé bãi bồi cùng ăn bắp nướng, dạo quanh phố cổ nghe những âm thanh rất ngọt của người Hà Thành. Những kỷ niệm ấy vẫn còn đây, nhưng em thì không.

Em bảo anh đừng quan tâm em như vậy nữa, đừng gửi những tin nhắn nhắc em mặc ấm, đừng gợi lại những kỷ niệm khiến em thêm chông chênh. Đừng để em thấy le lói hy vọng từ phía anh có được không? Em bảo anh hãy để em tập đi một mình mà không có anh bên cạnh, học cách chăm sóc chính mình mà không còn cần đến anh.

Nhưng em ơi, liệu anh có thể ngừng nhớ em không? Nhớ một Hà Nội có em, với tất cả những ký ức đã từng là điều đẹp nhất trong đời anh. Anh không biết câu trả lời, chỉ biết rằng gió mùa Hà Nội dường như lạnh hơn khi thiếu bàn tay em.

Hà Nội vẫn vậy, vẫn lạnh giá, vẫn mưa phùn. Nhưng anh mong một ngày nào đó, em sẽ thấy rằng những quan tâm của anh không phải để níu kéo, mà chỉ là để em biết, dù ở đâu, vẫn có một người luôn nhớ em, và nhớ Hà Nội, nơi đã từng có cả hai ta.

0

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*