Có những thay đổi trong con người mình, chỉ bản thân mới có thể cảm nhận. Chúng lặng lẽ như dòng nước ngầm, âm thầm chảy qua năm tháng. Người ngoài có thể chẳng hay biết, nhưng bên trong, mình đã khác. Đôi khi, chỉ đến khi sự thay đổi đủ lớn, người ta mới nhìn thấy. Còn phần lớn, trưởng thành diễn ra trong những khoảng lặng, khi không ai nhìn, không ai hỏi, không ai khen ngợi.
Khi tôi 18, tôi trong sáng, ngây thơ. Đó là thời điểm chập chững bước vào thế giới “người lớn” với một trái tim vừa háo hức, vừa sợ hãi. Tôi lo lắng trước những điều chưa biết, nhưng cũng khát khao được khám phá, được thử sức, được tự mình chịu trách nhiệm cho cuộc đời.
Khi tôi 22, tôi bắt đầu thấy rõ hơn mặt thật của cuộc sống. Những lo toan cơm áo gạo tiền dần hiện ra, không còn là lý thuyết trong sách vở. Tôi nhận ra mình không thể dựa dẫm mãi vào cha mẹ. Tôi học cách đứng vững, học cách tự nuôi lấy bản thân, và bắt đầu bước đi, dù đôi chân còn chênh vênh.
Khi tôi 25, tôi đã có chút trải nghiệm. Tôi hiểu ra rằng, nỗ lực không phải lúc nào cũng được đền đáp ngay. Các mối quan hệ trở nên phức tạp hơn. Tôi học cách lắng nghe, thấu hiểu, và giữ gìn những điều quý giá. Tôi bắt đầu mơ về một mái nhà nhỏ, một tổ ấm yên bình, thứ tình cảm không quá ồn ào, nhưng sâu sắc.
Khi tôi 28, tôi vẫn còn “ngựa non háu đá”. Trong công việc, trong tình cảm, trong quan hệ xã hội, tôi còn nhiều nông nổi. Tôi muốn chứng minh, muốn thể hiện. Tôi sống nhanh, nghĩ nhanh, và đôi khi vội vã. Nhưng chính những va vấp ấy lại dạy tôi nhiều bài học mà không sách vở nào có thể mang lại.
Khi tôi 31, tôi chậm lại. Tôi nhận ra không cần phải tranh cãi để khẳng định mình. Tôi bắt đầu chọn điều gì đáng để giữ, điều gì nên buông. Tôi học cách yêu thương bản thân hơn bằng sự chăm sóc tinh thần, bằng những buổi tối yên tĩnh, bằng việc nói “không” với những điều khiến mình tổn thương.
Khi tôi 35, tôi nhận ra: nhận thức thôi chưa đủ. Tôi cần hành động thực sự. Tôi biết rằng nếu không sống đúng với điều mình tin, thì chẳng ai có thể sống thay mình được. Tôi bắt đầu thay đổi, không còn để làm hài lòng ai, mà để sống đúng với con người mình một cách tử tế, đủ đầy.
Khi tôi 40, tôi hiểu rằng sự ổn định không đến từ bên ngoài, mà là ở bên trong. Tôi không còn sợ cô đơn, tôi chấp nhận nó như một phần tất yếu. Tôi biết cách yên lặng, biết cách tha thứ cho chính mình. Tôi không cần nhiều người bên cạnh, chỉ cần vài người thật lòng. Tôi sống ít ồn ào hơn, nhưng sâu sắc hơn.
Khi tôi 45, tôi thấy mình nhẹ đi. Không phải vì đời bớt khó, mà vì tôi học được cách buông những điều không cần thiết. Tôi quan tâm nhiều hơn đến sức khỏe, đến tinh thần, đến cảm xúc. Tôi yêu từng ngày đang sống, bởi tôi hiểu thời gian không quay lại. Tôi không còn sợ mất mát, tôi chỉ sợ sống mà không chân thành.
Và khi tôi 50, tôi sống như một người đã đi qua nhiều chặng đường, không còn vội vã, không còn oán trách. Tôi không cần phải thành công theo tiêu chuẩn của ai khác. Thành công của tôi giờ là một ngày yên bình, là tiếng cười trong căn nhà nhỏ, là những người thân vẫn còn bên cạnh.
Tôi không biết tương lai còn bao nhiêu lần giao thừa, bao nhiêu sinh nhật, nhưng tôi biết: tôi muốn sống từng ngày trọn vẹn. Không vì ganh đua, không vì tiếc nuối. Chỉ vì tôi xứng đáng được bình yên. Tôi vẫn còn yêu tuy không nồng nhiệt như xưa, nhưng bền bỉ và thật lòng. Tôi vẫn còn mơkhông phải mơ thành công lớn lao, mà mơ về những tháng ngày giản dị, nhưng đầy đủ tình yêu thương. Và có lẽ, trưởng thành là như thế. Không phải là đi đến đâu, mà là trở về, trở về với chính mình, sau những lần vấp ngã, sau những thay đổi thầm lặng mà chỉ mình mới hiểu.