Có người đã đến giữa mùa đông
Mang theo nắng sớm với cánh hồng
Ta như lá nhỏ giữa trời đông
Bởi có yêu thương sẽ vững lòng.
Trong cuộc đời ngắn ngủi này, có lẽ ai cũng ao ước được ở bên người mà mình thương, và may mắn hơn khi người ấy cũng thương mình thật lòng.
Khi thương một người, trong lòng dường như chất chứa nhiều điều hơn chỉ là cảm xúc – là mong muốn lo lắng, quan tâm từng chút một. Có lúc nghĩ về họ nhiều đến mức cả ngày dài chỉ chờ một lời nhắn từ người ấy, một cái nhìn trao nhau, hay chỉ là giọng nói nhẹ nhàng bên tai. Nhưng nếu người mình thương không thương mình, tình cảm ấy đôi khi trở nên mong manh và đôi lúc thầm lặng gây tổn thương. Khi thương mà không được thương lại, những giấc mơ giản đơn nhất cũng trở nên xa vời, và nỗi nhớ cũng chỉ chất chồng thêm theo thời gian.
Người thương mình thì ngược lại, họ đến với những điều ấm áp và bao dung. Dù mình có đôi lần hờ hững, họ vẫn lặng lẽ ở bên, quan tâm, và mong muốn mình có được những gì tốt đẹp nhất. Đôi khi chính mình lại không nhận ra rằng tình cảm đó đáng quý đến nhường nào, để rồi trong những lúc cô đơn, nhận ra họ vẫn luôn ở đấy, dành cho mình mọi sự chân thành mà mình từng khao khát.
Nhưng nếu một ngày, người mình thương cũng thương mình, và người thương mình cũng là người mình thương, đó có lẽ là khoảnh khắc đẹp nhất. Đó là khi cả hai nhìn về một hướng, cùng chung tay xây đắp và nâng đỡ nhau qua những sóng gió của cuộc đời. Tình cảm không còn là sự giằng xé của thương và nhớ, không còn nỗi lo sợ mất đi hay cảm giác tiếc nuối. Mà thay vào đó, là niềm vui bình dị mỗi ngày, là sự đồng điệu khi cả hai đều dành cho nhau những điều thật trọn vẹn, thật chân thành.
Cuộc đời này, nếu ai đó tìm được người mà mình vừa thương vừa được thương, thì đó chính là một trong những điều tuyệt diệu nhất. Bởi khi ấy, hạnh phúc không chỉ đến từ việc có ai đó để yêu thương, mà còn từ việc biết rằng tình cảm ấy được đáp lại một cách trọn vẹn.