“Có những người chỉ chờ mình nói một câu để ở lại nhưng cũng có những người chỉ chờ mình dại một lần mà bỏ đi. Có những chuyện căn bản có cố gắng, kiên trì cũng không có kết quả. Thôi thì chúng ta cứ kết thúc như vậy đi, tin nhắn cuối em gửi anh vừa hay cũng không trả lời, chúng ta cứ bình yên như vậy thôi anh nhé.”
Số phận đôi khi chẳng cho người ta quyền lựa chọn. Có những người ở lại không phải vì họ muốn, mà vì họ không nỡ buông tay. Cũng có những người rời đi không phải vì họ hết yêu, mà vì họ mệt mỏi với việc cố gắng đơn độc.
Nếu bạn từng nghĩ, chỉ cần mình cố gắng thêm một chút, hy sinh thêm một chút, thì mọi thứ sẽ khác. Nhưng hóa ra, tình yêu không chỉ cần nỗ lực mà còn cần sự đồng lòng. Một bàn tay đưa ra mà không có bàn tay khác nắm lấy, dù có muốn đến đâu cũng chỉ là sự cô đơn dài thêm. Hai người đã từng cố gắng, phải không? Nhưng cố gắng không phải lúc nào cũng đủ để lấp đầy những khoảng trống đang lớn dần giữa hai người.
Nếu một người thật sự muốn ở lại, họ đã chẳng đợi lời níu kéo. Và nếu tình yêu đủ lớn, nó sẽ tìm được cách để vượt qua mọi thử thách, chứ không phải tan vỡ vì vài lần tổn thương hay vài lời nói chưa trọn vẹn.
Tin nhắn cuối bạn đã gửi, chờ hồi đáp, dù chỉ là một dấu chấm. Nhưng đối phương đã chọn im lặng, và bạn nên hiểu, đó là cách đối phương nói lời tạm biệt. Im lặng có lẽ là câu trả lời đau lòng nhất, nhưng cũng rõ ràng nhất.
Rồi sẽ đến lúc, mỗi khi nghĩ về đối phương, bạn không còn giận nữa, cũng chẳng còn đau nhiều như lúc đầu.
Bạn cũng nên tập yêu lại chính mình. Học cách để biết rằng không phải tất cả các mối quan hệ đều phải kéo dài mãi mãi. Đôi khi, sự rời đi của một người không phải là kết thúc, mà là cơ hội để chúng ta bắt đầu một hành trình mới.
Hãy cảm ơn vì tất cả những kỷ niệm đẹp. Giữ chúng lại, không phải để khắc khoải hay nuối tiếc, mà để nhớ rằng đã có một thời bạn thật lòng yêu thương và được yêu thương dẫu cho không còn đi chung đường.