Giới trẻ ngày nay được tiếp xúc khá nhiều điều hay, sách vở, học hành, dạy những điều cao đẹp, như là phải kiên trì, phải siêng năng, thay đổi thái độ để thành công, quyết tâm…
Tuy nhiên có một thứ mà ngày nay bạn trẻ rất thiếu, cũng như rất ít người dạy, đến mức các bạn trẻ không biết là nó rất cần, thậm chí là quan trọng nhất có thể. Đó là nhẫn nhục, nhẫn nhịn. Thật vậy, theo phát triển của xã hội, mỗi gia đình có khá ít con, nên dù nghèo cỡ nào thì trong gia đình đứa con đó cũng là cục vàng cục cưng, không ai đụng tới họ. Điều này hình thành những con người ỷ lại, không chịu đi ra ngoài bương chải, nếu có ra ngoài, thì đụng một tí là lại tự ái, giận hờn và bỏ cuộc.
Thật ra trong tất cả các cái, nhẫn nhục là khó nhất. “Con giun xéo mãi cũng oằn” đến con giun cái kiến mà bị ức hiếp còn phản ứng, nói gì còn người. Đã vậy giáo dục còn dạy “chết vinh còn hơn sống nhục” nên khiến người trẻ hiểu sai. Nhục ở đây không phải là bán rẻ lương tâm, nhân cách của mình để chịu nhục, mà nhẫn nhục ở đây là có những lúc chúng ta chưa được tốt hay chưa đủ khả năng, chúng ta phải biết nhẫn, biết chịu, để sau đó có thể vươn lên, phát triển vươn cao.
Đến một cái cây cổ thụ, không thể lớn ngay được, mà cũng phải chấp nhận mình từ hạt giống, nẩy mầm, bị bọn cỏ nó che phủ cười nhạo. Theo thời gian khi đủ trưởng thành thì từ trên cao nhìn xuống đám cỏ ở dưới chân ríu rít nghe theo.
Người trẻ chỉ cần sếp mắng vài câu, là xin nghỉ. Chỉ cần xã hội tương tác vài cái, là bỏ cuộc, thiếu đi đức tính quan trọng này thì sẽ rất khó để thành công. Ngẫm lại từ cố chí kim, có anh hùng nào trước khi thành đại nghiệp mà không nhiều lần phải nhẫn nhục?