Cân bằng cuộc sống

Tất cả chỉ là thói quen

Hai con người xa lạ, gặp nhau tình cờ vào những tháng cuối năm, khi cái lạnh bắt đầu len lỏi và lòng người cũng bỗng trở nên cần một hơi ấm để dựa vào. Những ngày cận Tết, người ta thường muốn khép lại một năm bằng điều gì đó thật đẹp và chúng […]

Hani
Tham gia 07, 2024

Hai con người xa lạ, gặp nhau tình cờ vào những tháng cuối năm, khi cái lạnh bắt đầu len lỏi và lòng người cũng bỗng trở nên cần một hơi ấm để dựa vào. Những ngày cận Tết, người ta thường muốn khép lại một năm bằng điều gì đó thật đẹp và chúng ta cũng đã bắt đầu như thế.

Chúng ta từng nói rất nhiều, sẻ chia rất nhiều. Những câu chuyện đêm khuya, những cái hẹn không cần lý do, những ánh mắt lặng im cũng đủ hiểu lòng nhau. Có lúc tớ đã nghĩ, có lẽ chúng ta có thể đi cùng nhau lâu hơn, xa hơn vì hình như chúng ta hiểu nhau thật mà.

Nhưng rồi, mọi thứ kết thúc… cũng lặng lẽ như cách nó bắt đầu.

Tớ ngồi đây, trong căn phòng quen thuộc, nơi từng lưu giữ kỷ niệm, những món đồ quen thuộc, cả những dòng tin nhắn, những cuộc gọi vội vàng và cả những lần hờn dỗi vu vơ. Tất cả giờ chỉ là thói quen… mà tớ chưa thể từ bỏ.

Tớ thấy cậu cười rất tươi, sống rất vui. Tớ biết rằng cậu đã quên hoặc ít ra là đang học cách quên. Còn tớ thì vẫn kẹt lại trong mớ cảm xúc lộn xộn, trong những câu hỏi không ai trả lời và cả những thói quen chưa thể dừng lại. Đường đó, quán đó, khung giờ đó… mọi thứ đều khiến tớ nhớ đến cậu, đều khiến tớ cảm thấy bơ vơ, lạc lõng.

Tớ có hỏi vài người: “Khi bế tắc, họ sẽ làm gì?”

Người thì nói: đi café một mình cho nhẹ lòng.

Người bảo: cứ tìm bạn bè rồi ăn uống, chơi bời cho quên đi.

Có người khuyên: nên cầu nguyện.

Tớ nghĩ… tớ sẽ thử hết. Biết đâu trong một lần thử, tớ có thể quên được cậu hoặc ít ra là học được cách bước qua như cậu đã từng.

Tớ không giận cậu. Tớ chỉ buồn chính mình vì sao vẫn chưa thể buông, chưa thể mạnh mẽ như cậu.

Tớ tin rằng người ta gắn bó với nhau không hẳn chỉ vì định mệnh mà còn vì thói quen. Và thói quen cũng có thể là thứ giết chết trái tim khi một người giữ còn người kia thì buông bỏ.

Chỉ là… tớ sẽ cần thêm một chút thời gian, 1 năm, 2 năm, 5 năm… thậm chí 10 năm… Để học lại cách sống mà không có cậu trong từng buổi sáng, từng dòng tin nhắn hỏi han, từng lần đi qua chỗ cũ và không còn ngoái nhìn nữa.

Tất cả rồi cũng chỉ là… thói quen.

Và tớ hy vọng sẽ có ngày tớ tập được thói quen… quên cậu.

0

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

15 bình luận