Hẳn bạn đã nghe thấy câu đó “Thời gian sẽ trả lời tất cả”.
Không, thời gian không trả lời ta điều gì cả, thời gian chỉ làm ta quên mất mình đã hỏi gì thôi.
Mình thắc mắc tại sao ai đó lại đối xử với mình tệ bạc như vậy?
Mình thắc mắc tại sao mình lại đưa ra quyết định như vậy?
Hàng ngàn câu hỏi.
Nhưng rồi câu trả lời “Phù hợp nhất” đại loại như “Có trời mới biết”, “Có Chúa mới biết”, “Thời gian sẽ trả lời tất cả”.
Nhưng thời gian đâu có trả lời gì đâu, mà chỉ là lâu dần mình quên mất mình mong muốn gì, mình đưa ra câu hỏi gì. Cũng đôi lần thi thoảng nhớ lại nhưng đến lúc già cũng lẫn, không có nhớ gì hết hoặc chết đi là mọi thứ cũng quên hết.
Thật lạ phải không, chúng ta cứ đổ lỗi cho thời gian như một người trung gian để tránh đối diện với sự thật. Có phải thực sự thời gian làm mờ đi những vết thương, hay chính bản thân mình đã thay đổi cách nhìn về mọi thứ? Chúng ta có thể quên mất những câu hỏi đã từng ám ảnh tâm trí, nhưng liệu đó có thực sự là sự lãng quên, hay là sự chấp nhận?
Dần dần, chúng ta học cách sống với những quyết định, những sự tổn thương và những cảm xúc mà mình từng cho là không thể chịu đựng nổi. Thời gian không phải là liều thuốc chữa lành, mà là khoảng không để chúng ta tự điều chỉnh bản thân, tìm ra câu trả lời cho chính mình, không cần đến thời gian.
Rồi một ngày, khi nhìn lại, chúng ta sẽ không còn bận tâm với những câu hỏi đã từng khiến mình day dứt. Không phải vì thời gian đã trả lời cho chúng, mà bởi vì chúng ta đã thay đổi. Chúng ta đã học cách chấp nhận sự không hoàn hảo của cuộc sống, của con người, và của chính mình.
Có lẽ, đến cuối cùng, thời gian không phải là người đưa ra câu trả lời. Chúng ta mới là những người quyết định câu trả lời cho cuộc đời mình, qua cách chúng ta chọn sống, chọn đối diện, và chọn chấp nhận. Thời gian, chẳng qua, chỉ là nhân chứng của quá trình đó mà thôi.
Thực ra thời gian trả lời tất cả với đk bạn có hành động trong khi chờ, chứ ko phải bạn ngồi đợi. Mọi kết quả phải chứng minh bằng hành động, tốt hay xấu đều như vậy