Những năm tháng ngồi trên ghế giảng đường, tôi nhận ra rằng bạn bè không chỉ là những người đồng hành, mà còn là những người giúp tôi khám phá ra chính bản thân mình. Chúng tôi cùng nhau vượt qua những bài giảng dài lê thê, những kỳ thi căng thẳng và cả những dự án nhóm đầy thử thách.
Có những lần, cả nhóm quyết định tổ chức một chuyến đi về rừng một nhà người bạn trong nhóm, chính khoảnh khắc bên nhau giữa núi rừng và kể nhau nghe những câu chuyện không đầu không cuối lại làm chúng tôi thêm hiểu nhau hơn. Những lo toan, áp lực dường như bị đẩy lùi lại phía sau.
Những người bạn ấy, không phải ai cũng ở cạnh tôi mãi mãi. Một số đã rẽ sang những con đường khác. Nhưng tình bạn của chúng tôi vẫn ở đó, như một ngọn lửa nhỏ trong tim, luôn sẵn sàng bùng cháy khi cần được sẻ chia và gắn kết.
Những năm tháng ấy và cả bây giờ, nhờ họ, tôi học cách trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, nhờ họ tôi trưởng thành hơn. Nếu có một điều ước dành cho những người bạn, tôi sẽ ước bạn tôi sẽ ngày càng giỏi, giàu, đẹp, hạnh phúc! Để mỗi lần có dịp gặp nhau, hàn huyên những câu chuyện trong cuộc sống, mọi người đều vui vẻ và có thêm những kỷ niệm đẹp trong cuộc đời.