Có lẽ cảm giác kinh khủng nhất trên đời này chính là lo lắng. Thật vậy, sau nhiều điều kinh khủng chúng ta trải qua, chúng ta nhận ra rằng cảm giác đáng sợ nhất không phải ngay khi điều đó xảy ra, mà chính là sự lo lắng trước khi nó diễn ra. Đa phần sự việc khi diễn ra xong chúng ta lại thấy nó không kinh khủng như chúng ta vẫn nghĩ.
Lo lắng là một trạng thái suy diễn, tưởng tượng của bản thân về một việc gì đó. Chính điều này làm chúng ta mệt mỏi, hoảng sợ và căng thẳng. Đôi khi chúng ta nhận ra rằng cái lo lắng của chúng ta khá vô lý. Thử cùng làm một bài kiểm tra, vào một quán cafe, ngồi đó vài tiếng, chẳng việc gì xảy ra cả. Nhưng hãy thử nhắm mắt lại, ngay lập tức chúng ta sẽ lo lắng, không biết có cái gì rơi trúng đầu mình không? không biết có ai đang nhìn mình nghĩ mình khùng không? Không biết bạn bưng cafe đi ngang có đụng trúng đổ cafe lên người mình không? Rất nhiều nổi lo lắng diễn ra đến mức chúng ta buộc phải mở mắt ra ngay. Hay đơn giản chúng ta đứng tắm trong căn phòng đã được khoá, nhắm mắt lại, ta bỗng cảm thấy sợ có 1 gương mặt nào đó đang kề vào hay chằm chằm vào ta, buộc ta phải mở mắt ra.
Vậy đó, những điều đó làm gì mà xảy ra, tự ta tưởng tượng và suy nghĩ, đâm ra ta hoảng sợ, vì hoảng sợ lại dẫn đến nhiều hành động tiếp theo sai trái. Thật ra tôi cũng không biết khi sự việc xảy ra thì có kinh khủng như tôi vẫn hay lo lắng không? Tôi chỉ biết nếu lo lắng mà không giải quyết được việc gì, thì thôi mặc kệ nó, lo chi cho mệt. Tới đâu hay tới đó. Như bài hát Que sera sera
GiL