Tớ yêu mùa thu Hà Nội, nhưng cũng lỡ hẹn với Hà Nội đã lâu. Với tớ, mùa thu Hà Nội luôn là dấu ấn khó phai nhất trong ký ức, chẳng thể nào quên được. Đó là vẻ nhẹ nhàng và thuần khiết của những chùm hoa thạch thảo, là không khí mát dịu mỗi buổi chiều, và cả những người bạn đã dành thời gian để gặp tớ, dù bận rộn đến nhường nào.
Tớ vẫn nhớ những buổi dạo quanh Hồ Tây, nắm tay nhau trò chuyện dưới ánh nắng vàng nhạt, hay cùng nhau ngồi bên quán cà phê ven đường, lặng ngắm những chiếc lá bay theo từng cơn gió thu. Cả những lời hứa chưa trọn vẹn, về việc đón thu Hà Nội cùng nhau lần nữa.
Thế nhưng, đôi khi cuộc sống cuốn chúng ta đi theo những con đường khác nhau. Tớ hy vọng rằng dù không thể thực hiện lời hứa đón thu cùng nhau, thì cả cậu và tớ đều sẽ thành công trong những điều mình mong muốn. Những gì chúng ta đang làm bây giờ rồi cũng sẽ mang lại kết quả tốt đẹp, và biết đâu, một ngày nào đó, khi cả hai đã hoàn thành những mục tiêu của mình, sẽ lại có dịp tái ngộ giữa mùa thu Hà Nội.
(st)
Có những đêm, tôi mơ về bạn, mơ về những khoảnh khắc mà tôi được gần bên bạn. Tôi nhớ đến những lần trộm giấu viết thư tay để tỏ bày nỗi nhớ nhung, và tình cảm mà tôi dành cho bạn. Tôi nhớ cảm giác hạnh phúc lâng lâng khi nhận được những dòng thư hồi âm trở lai. Không internet, không facebook, không zalo. Tôi và bạn cứ đến với nhau bằng những dòng thư tay như vậy. Những kỷ niệm từ ngày ấy, từ những cuộc nói chuyện ngập ngừng ngắn ngủi đến những buổi tan trường nắm tay nhau trên chiếc xe đạp cà tàng, ngại ngùng lắm, nhưng cũng hạnh phúc lắm. Tôi nhớ mãi mái tóc xoăn của bạn, nhớ lần đầu tiên tôi ấn tượng vui và tự hào làm sao khi nhìn thấy bạn tết tóc theo gợi ý nho nhỏ của mình. Cảm giác hãnh diện của một cậu trai mới lớn khi có người con gái mình thích đã chịu nghe theo góp ý của mình. Giống như tôi muốn hét lên với tất cả (à.. đây nè, người con gái này là của tui nè, người ta chịu nghe tui nè, mấy bồ không có cửa nữa nhen…). Tất cả đều hiện lên trong tâm trí tôi như thể chúng vừa mới xảy ra ngay đây vậy.
Nhưng rồi, tôi giật mình tỉnh giấc. Cái cảm giác hụt hẫng xâm chiếm lấy tôi. Tôi nằm đó, tim đập loạn nhịp như đang gào thét với nỗi nhớ. Tôi nhận ra rằng đó chỉ là giấc mơ, một giấc mơ đã đưa tôi quay về nơi tôi không thể trở lại. Cũng là lúc, một nỗi sợ mơ hồ tràn ngập lòng tôi. Tôi sợ rằng mình sẽ không bao giờ hoàn toàn thoát khỏi cái vòng lặp của ký ức, rằng những cảm xúc dành cho bạn sẽ mãi ám ảnh tôi.
Tôi sợ vì tôi biết, cuộc sống đã thay đổi, chúng ta đã đi những con đường khác nhau. Nhưng sâu trong lòng, hình bóng của bạn vẫn còn đó, vẫn là một phần của tôi. Tôi đã tự hỏi không biết bạn có bao giờ nghĩ về tôi, về những kỷ niệm ngày xưa? Có lẽ những điều ấy giờ chỉ còn là mảnh ghép mờ nhạt trong bạn, nhưng với tôi, chúng vẫn ở đó, không bao giờ biến mất.
15 năm – khoảng thời gian đủ để người ta thay đổi, đủ để trưởng thành và hiểu rằng không phải mối tình nào cũng đi đến đích. Nhưng dù vậy, mối tình đầu vẫn là điều thiêng liêng, là ký ức không thể nào phai.
Khi viết những dòng này, tôi không mong chúng ta quay lại, không mong níu kéo gì cả. Tôi chỉ muốn trải lòng về cảm xúc còn đọng lại sau bao nhiêu năm tháng xa rời. Để bạn hiểu rằng, dù mọi thứ đã qua, dù cuộc sống hiện tại của chúng ta khác nhau, nhưng một phần trái tim tôi vẫn dành cho bạn, cho những ký ức mà chúng ta từng có.
Hy vọng rằng, ở đâu đó, bạn cũng đang hạnh phúc.