Cân bằng cuộc sống

Quãng thời gian êm đềm

Tuổi thơ là khoảng trời trong veo, nơi mọi điều đều giản dị đến lạ. Những buổi sáng đến trường trên con đường làng ngập nắng, những buổi trưa rộn ràng tiếng gọi nhau í ới, kéo co, nhảy dây. Chúng ta từng cười ngả nghiêng vì một trò đùa ngốc nghếch, từng hờn dỗi […]

Hani
Tham gia 07, 2024

Tuổi thơ là khoảng trời trong veo, nơi mọi điều đều giản dị đến lạ. Những buổi sáng đến trường trên con đường làng ngập nắng, những buổi trưa rộn ràng tiếng gọi nhau í ới, kéo co, nhảy dây. Chúng ta từng cười ngả nghiêng vì một trò đùa ngốc nghếch, từng hờn dỗi chỉ vì ai đó ăn mất phần kẹo của mình rồi lại nhanh chóng làm hòa như chưa từng có gì xảy ra. Mỗi mùa hè đến là niềm háo hức chờ đợi cây kem mát lạnh, là tiếng ve sầu vang vọng, là buổi chiều thả diều trên cánh đồng đầy gió.

Những năm tháng ấy, mọi thứ đều trong sáng và chân thành đến mức chỉ cần một nụ cười cũng đủ xóa tan buồn bực. Chúng ta từng cùng nhau học bài, chia nhau từng cây bút, cùng lo lắng khi sắp kiểm tra, cùng reo lên khi được điểm tốt. Những tình cảm ấy không pha lẫn toan tính, chỉ đơn giản là thương quý, là gắn bó, là sự sẻ chia từ trái tim của những đứa trẻ đang lớn.

Rồi thời gian cứ thế trôi đi, nhẹ như gió mà chẳng ai kịp nhận ra. Chúng ta lớn lên, trưởng thành hơn, mang theo những giấc mơ và hoài bão riêng. Có người chọn rẽ sang con đường mới, có người ở lại quê nhà, có người rong ruổi khắp nơi để tìm kiếm chính mình. Cuộc sống với bao lo toan, thử thách dần cuốn mỗi người đi xa, để rồi đôi khi, ta giật mình nhận ra: Đã lâu lắm rồi chưa nghe tiếng ai đó gọi mình bằng cái biệt danh thuở nhỏ, đã lâu lắm rồi chưa ngồi lại kể chuyện xưa cũ.

Những năm tháng sau này, khi ngồi giữa bộn bề công việc, đôi lúc lòng lại chùng xuống vì nhớ những gương mặt thân quen, nhớ cảm giác được là chính mình. Chúng ta không phải gồng lên để mạnh mẽ, không phải lo sợ bị tổn thương. Nhớ những buổi chiều tan học, đạp xe chậm rãi về nhà, nghe tiếng cười vang vọng phía sau lưng. Nhớ cả những lần giận hờn, hiểu lầm, những giọt nước mắt vu vơ, rồi lại cùng nhau cười khúc khích như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cuộc sống trưởng thành dạy ta cách kiềm chế, cách giữ khoảng cách, nhưng cũng khiến ta đôi khi thấy trống vắng. Tình cảm con người, dù cố giữ, vẫn có lúc phai dần theo năm tháng. Nhưng những gì đã từng chân thành thì mãi không mất đi. Chúng chỉ nằm yên trong một góc ký ức, chờ khi ta mệt mỏi sẽ trở về tìm lại.

Quãng thời gian êm đềm ấy có thể chẳng còn ai nhắc đến, nhưng vẫn sống mãi trong lòng mỗi người như một miền ký ức ấm áp. Dù cuộc đời có đưa đẩy đến đâu, chỉ cần một lần khẽ nhớ lại, ta sẽ thấy lòng mình dịu lại. Bởi giữa dòng đời hối hả, ta biết rằng đã từng có một khoảng trời trong trẻo, nơi ta được yêu thương, được là chính mình, thật trọn vẹn, thật bình yên.

0

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*