Bài viết hoàn toàn không phủ nhận công lao của cha mẹ trong việc yêu thương, nuôi dưỡng con cái của cha mẹ Viêt Nam. Cũng ủng hộ hoàn toàn việc chữ hiếu là cao quý nhất trong tất cả các đức tính. Bài viết chỉ viết về một góc độ khác, việc cha mẹ Việt dù rất yêu thương con nhưng lại sai lầm trở thành gánh nặng cho con, thậm chí cản trở con trở thành những người vĩ đại.
Đầu tiên, cha mẹ Việt đa phần chỉ biết dạy con cách làm người, hoàn toàn không biết dạy con cách làm giàu. 90% những điều hay lẽ phải trong dân gian Việt Nam đều dạy con cái về cách làm người: lá lành đùm lá rách, đói cho sạch rách cho thơm, bầu ơi thương lấy bí cùng… có một số cha mẹ thì dạy con cách kiếm tiền, nhưng đó là cách khôn lỏi, kiếm bạc cắc, gian xảo. Rất ít người đủ trình độ để dạy con mình một tư duy để thành người thành công, bởi đa phần người Việt Nam cũng không hề được dạy, không được biết thì sao có thể dạy lại con mình được.
Đã không thể dạy được con, trang bị cho con kiến thức cần thiết với cuộc sống, cha mẹ đôi khi lại là gánh nặng của con. Thử hỏi một số người có trách nhiệm nhưng khởi nghiệp thất bại, nợ nần…họ sợ nhất chuyện gì? Không phải là nghèo khổ, cũng không phải thất bại, họ không hề sợ, cái họ sợ chính là ba mẹ họ khi biết được sẽ đau khổ, sẽ mất mặt với xung quanh, sẽ bị chê cười vì có con thất bại…áp lực này không hề nhỏ và nó giết chết rất nhiều ý chí của nhiều con người tài năng. Cha mẹ đã không thể lo giúp cho con có được đầy đủ, vậy thì chỉ cần có thể “bơ đi mà sống” con mình nó thành công hay thất bại không liên quan gì tôi, nó trưởng thành rồi. Nếu cha mẹ có thể làm được điều đó, sẽ có rất nhiều người dám thất bại, mà một khi bạn dám thất bại, tức là bạn đã bước gần tới thành công.