Chẳng biết từ bao giờ, tôi đã bị nghiện điện thoại. Nghiện nghĩa là mình cứ phải dùng nó, bỏ nó một thời gian là lại thấy trống trải, thiếu vắng không chịu được. Không có việc gì cũng phải cầm điện thoại lên lướt đi lướt lại những tin cũ kỹ. Và không chỉ là tôi, đa phần những người xung quanh tôi đều như thế.
Điện thoại nó làm tôi lầm tưởng tôi rất quan trọng, rằng cú điện thoại đó rất quan trọng, nếu không có điện thoại, mọi việc sẽ vỡ lỡ hết, có vẽ như thế giới sẽ đình trệ. Đến một ngày tôi buông bỏ điện thoại, buông hẳn, thời gian đầu, nó thât sự kinh khủng, tôi nghĩ mọi thứ sẽ tệ hại lắm. Để rồi tôi phát hiện ra, không có tôi, cuôc sống vẫn thế, những người phụ thuộc vào tôi họ sẽ tự lập. Chả ai vì tôi mà bị ảnh hưởng gì cả. Tôi quá ảo tưởng vào tầm quan trọng của mình.
Khi bỏ điện thoại, tôi phát hiện ra con tôi nói chuyện với tôi nhiều hơn tôi nghĩ. Bình thường nó hỏi tôi chuyện này chuyện kia, tôi ậm ừ trả lời nhưng mắt dán vào điện thoại. Bạn thử bàn 1 việc quan trọng với một người mà lúc đó họ đang nhắn tin xem? Bạn có muốn bàn không? Bạn đang làm như vậy với chính con cái của bạn. Những việc quan trọng của nó, nó chờ cả ngày để tâm sự với bạn, đổi lại là những lời ậm ừ vô nghĩa
Hãy mạnh dạn tập bỏ điện thoại, đến khi bạn chỉ sử dụng điện thoại 1 khoảng thời gian rất ngắn trong ngày, bạn sẽ nhận ra cuộc sống này bình dị, hạnh phúc biết bao. Bạn sẽ thấy bạn dung hoà với vũ trụ vạn vật, tình yêu chan hoà.
Đừng để điện thoại tước mất phần lớn những niềm vui sống của bạn nưã, hãy mạnh dạn từ bỏ ngay từ bây giờ