I try to read, I go to work
I’m laughing with my friends
But I can’t stop to keep myself from thinking, oh, no
I wonder how, I wonder why
I wonder where they are
The days we had, the songs we sang together, oh, yeah
And oh my love, I’m holding on forever
Reaching for the love that seems so far
So, I say a little prayer
And hope my dreams will take me there
Where the skies are blue
To see you once again, my love
Overseas, from coast to coast
To find a place I love the most
Where the fields are green
To see you once again
Chẳng hiểu sao cứ mỗi lần nghe đâu đó những lời hát đi cùng năm tháng này kỉ niệm của quá khứ lại cứ tuôn chảy trong tôi mà không thể nào kìm lại được.
Vậy là cũng gần 15 năm kể từ ngày chúng ta chia tay, nhưng dường như khoảng thời gian ấy chẳng thể làm phai nhạt những ký ức về bạn trong tâm trí tôi. Đôi lúc, những hình ảnh của quá khứ bất chợt trỗi dậy, vẹn nguyên và rõ nét như thể tôi vẫn đang sống trong những ngày tháng ấy, như thể thời gian chẳng hề trôi qua.
Có những đêm, tôi mơ về bạn, mơ về những khoảnh khắc mà tôi được gần bên bạn. Tôi nhớ đến những lần trộm giấu viết thư tay để tỏ bày nỗi nhớ nhung, và tình cảm mà tôi dành cho bạn. Tôi nhớ cảm giác hạnh phúc lâng lâng khi nhận được những dòng thư hồi âm trở lai. Không internet, không facebook, không zalo. Tôi và bạn cứ đến với nhau bằng những dòng thư tay như vậy.
Nhưng rồi, tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi nằm đó, tim đập loạn nhịp như đang gào thét với nỗi nhớ. Tôi nhận ra rằng đó chỉ là giấc mơ, một giấc mơ đã đưa tôi quay về nơi tôi không thể trở lại. Cũng là lúc, một nỗi sợ mơ hồ tràn ngập lòng tôi. Tôi sợ rằng mình sẽ không bao giờ hoàn toàn thoát khỏi cái vòng lặp của ký ức, rằng những cảm xúc dành cho bạn sẽ mãi ám ảnh tôi.
Tôi sợ vì tôi biết, cuộc sống đã thay đổi, chúng ta đã đi những con đường khác nhau. Nhưng sâu trong lòng, hình bóng của bạn vẫn còn đó, vẫn là một phần của tôi. Tôi đã tự hỏi không biết bạn có bao giờ nghĩ về tôi, về những kỷ niệm ngày xưa? Có lẽ những điều ấy giờ chỉ còn là mảnh ghép mờ nhạt trong bạn, nhưng với tôi, chúng vẫn ở đó, không bao giờ biến mất.
15 năm – khoảng thời gian đủ để người ta thay đổi, đủ để trưởng thành và hiểu rằng không phải mối tình nào cũng đi đến đích. Nhưng dù vậy, mối tình đầu vẫn là điều thiêng liêng, là ký ức không thể nào phai.
Khi viết những dòng này, tôi không mong chúng ta quay lại, không mong níu kéo gì cả. Tôi chỉ muốn trải lòng về cảm xúc còn đọng lại sau bao nhiêu năm tháng xa rời. Để bạn hiểu rằng, dù mọi thứ đã qua, dù cuộc sống hiện tại của chúng ta khác nhau, nhưng một phần trái tim tôi vẫn dành cho bạn, cho những ký ức mà chúng ta từng có. Bạn mãi mãi bằng cách nào đó là một mảnh ghép nhiều cảm xúc nhất trong cuộc đời này của tôi..
Hy vọng rằng, ở đâu đó, bạn cũng đang hạnh phúc
Xù.