Tôi đã từng là đứa trẻ hiểu chuyện và có thể một trong các bạn đều có thể là đứa trẻ ấy. Và chúng ta đã trưởng thành như thế nào, trong thế giới người lớn…
Tất cả chúng ta đều nhìn thấy hay đã từng bỏ qua đứa bé đó? Hay chúng ta đều cho rằng đứa bé đã trưởng thành, giỏi giang, hiểu chuyện, biết bao dung và chăm sóc người khác rất giỏi nên chúng ta ko cần chăm sóc chúng nữa???
Vì điều đó mà người lớn sẽ dành thời gian nhiều hơn, chăm lo hơn và yêu thương hơn đứa trẻ đi lạc đường, đứa trẻ bướng bỉnh, đứa trẻ hư hỏng… Vì chúng cần sự dạy dỗ, quan tâm nhiều hơn…
Và sự hiểu chuyện của đứa trẻ đã trở thành một rào cản, một bức tường thành cao mà người lớn dựng lên cho đứa bé đó, 1 vách ngăn bằng thủy tinh mà chính ta tô vẽ đủ mọi sắc màu đẹp đẽ lên cho chúng… Để rồi chúng ta vẫn nhìn thấy đứa trẻ đó, nó luôn hiện diện nơi mà tầm mắt của ta nhưng mà ta không thấy và biết rằng nơi đâu tầm mắt cha mẹ nhìn đến sẽ có một ánh mắt mất mát luôn dõi theo, người lớn có phải dùng tâm để cảm nhận không hay chỉ là được mặc định rằng đứa trẻ đó “hiểu chuyện” nên không cần được chăm sóc theo cách một đứa trẻ mong muốn, vì chúng nó đã tự trưởng thành nhanh chóng theo 1 cách đáng sợ trong hình hài của 1 đứa trẻ và tâm hồn của người từng trải và nếu ko hiểu chuyện là nó đang sai nó đáng bị phạt hơn tất cả những đứa trẻ còn lại, thật sự nó ko còn ngây thơ tin rằng nó là đứa trẻ nữa, đôi mắt đó sẽ nhìn sự vật ở nơi sự bắt chước của người “trưởng thành” trong hình hài đứa trẻ, nó ko còn quấn quýt bên cha mẹ, đánh mất luôn cả một tuổi thơ cho sự hiểu chuyện mà ai cũng gắn nhãn lên cho nó.
Chưa ai từng nghĩ đó là vết thương lớn nhất trong đời đứa trẻ, vết thương đau lòng ko thể nói thành lời và khi nó trưởng thành, ai có thể tưởng tượng đc rằng đứa trẻ đó sẽ là ai trong tất cả người chúng ta từng gặp…
Còn cái giá của đứa trẻ lạc đường lại đắt ko kém, nhưng nó lại có nhận được nhiều hơn sự trả giá đó.
Cái giá của hiểu chuyện, thực ra rất đắt, chính là bản thân đã phải trải qua nhiều chuyện bằng tâm hồn ngây dại, rồi dùng sự từng trải đó để bao bọc người họ yêu thương tránh khỏi tổn thương.
Sự trả giá cho 1 cuộc đời đều đắt như nhau, có người trả giá bằng tiền bạc, có người bằng chính công việc và sự nghiệp, bằng thời gian trải qua, bằng tuổi trẻ và cả sức khỏe của họ…
Mọi người đều nói, muốn được thì phải trả và tự đong đếm cho đầy để trả 1 cái giá hợp lý… Sau khi học xong chúng ta sẽ trưởng thành, đó là mãnh mẽ vượt qua bài học của cuộc sống.
Và cái giá của mạnh mẽ, cũng đắt ko kém, chính là có thể bên trong không hề biết sẽ tan vỡ lúc nào, nhưng bên ngoài lúc nào cũng làm người khác yên tâm tựa vào vững chãi. Sự mạnh mẽ đó được đắp nặn trên đôi vai và tinh thần trách nhiệm để họ vững chải hơn, can đảm hơn…
Sau cùng, tất cả đều sẽ trưởng thành, hiểu chuyện, mạnh mẽ và tốt nghiệp bài học theo cách riêng của họ. Chỉ có một vài người sẽ dùng sự từng trải để dìu người khác tránh những hố họ đi qua, bao bọc người đó trong tình thương sự bao dung và cảm thông. Đó là đỉnh cao cuộc đời trưởng thành, vẽ lại 1 con đường đỡ gian nan hơn, đỡ gai góc và tàn nhẫn hơn…
Nhưng ko phải ai cũng sẽ làm được điều đó, còn lại bao nhiêu người theo thời gian, càng ngày càng không thể mở lòng như trước…
39yn8s