
Cuộc sống mang đến rất nhiều điều kỳ diệu, khi tôi được thôi thúc những ước muốn và khát vọng, tôi cần..., tôi muốn... Thì những nguồn năng lượng của vũ trụ gởi đến sẽ kết nối họ lại với nhau, những người cùng tư tưởng, cùng giấc mơ và ước nguyện...
Cuộc sống mang đến rất nhiều điều kỳ diệu, khi tôi được thôi thúc những ước muốn và khát vọng, tôi cần..., tôi muốn... Thì những nguồn năng lượng của vũ trụ gởi đến sẽ kết nối họ lại với nhau, những người cùng tư tưởng, cùng giấc mơ và ước nguyện...
Cho dù bạn không phải là một bông hồng rực rỡ thì bạn cũng là một đóa hoa cúc nhỏ an lành. Hãy sống vui vẻ, tận hưởng, làm những điều mình thích. Hít thở sâu tắm ánh nắng mặt trời, ra ngoài gặp gỡ nhiều người, trò chuyện, học hỏi, bạn sẽ nhìn thấy […]
Bạn có biết rằng con người khi đến thế giới này bằng một tiếng khóc không, vì đứa trẻ đó biết rằng thử nghiệm của cuộc sống đang bắt đầu và sự an toàn nhất chỉ có trong cung lòng của người mẹ. Và hành trình của một linh hồn sẽ được tìm kiếm trên con đường bạn đi, bạn sẽ ko nhớ mục đích mình đến thế giới này là gì, nhưng bạn biết rằng tất cả mọi điều đến với bạn sẽ bắt đầu ở mỗi bước chân bạn đi qua, mỗi khó khăn và nỗi đau sẽ hoàn thành sứ mệnh linh hồn của bạn. Và đến cuối cùng khi trên hành trình đó, bạn sẽ hiểu rằng tại sao bạn đến thế giới này bằng tiếng khóc và hoàn thành nhiệm vụ với nụ cười viên mãn.
“Thì ra, thứ giữ chân một người không phải những lời thề non hẹn biển mà là ánh mắt kiên định đến cùng, không phải nụ hôn chớp nhoáng mà là vòng tay ôm dịu dàng, nhẫn nại. Thì ra, an toàn mới là cảm giác dễ gây nghiện nhất và bình yên mới chính là nơi người ta muốn dừng chân sau vạn nẻo đường dài."
Con gái lớn lên rời nhà như chim rời tổ, giá như được một lần trở lại thành bé con nhảy chân sáo theo chân ông nội, được tò mò hỏi 1 vạn câu hỏi vì sao, được rời giường sớm theo chân ông pha trà sưởi ấm bên bếp lửa của trời cao nguyên lạnh. Ngày ông bà rời đi con gái mất đi một chỗ dựa vững chắc nhất trên đời, còn ngày cha mẹ rời đi, con gái sẽ không còn nhà để trở về nữa. Hóa ra, con gái lớn lên " không có nhà để về".... Hóa ra
Cái giá của sự hiểu chuyện, thực ra rất đắt. Chính là bản thân đã phải trải qua nhiều chuyện bằng tâm hồn ngây dại, rồi dùng sự từng trải đó để bao bọc người họ yêu thương tránh khỏi tổn thương
Nó đã dẫm đạp lên bao nhiêu mảnh vỡ để đi qua, nhìn lại và vững vàng hơn bao giờ hết, nên nó vẫn cảm ơn cuộc đời này rất nhiều vì chính nó biết nó chưa bao giờ đánh mất lòng tin vào cuộc sống, chưa bao giờ bị vẫn đục bởi tiêu cực của tuổi thơ, vẫn trong sáng và vui tươi như vậy, vẫn có nụ cười nồng nàn ánh nắng vì chính nó hiểu không ai có thể cho nó và yêu thương nó bằng chính bản thân nó được. Nó chưa bao giờ yếu đuối chưa khóc trước một ai, chỉ bật khóc khi đọc 1 câu chuyện cảm động, rung động trước vẻ đẹp một phong cảnh đẹp, chìm đắm trong tiếng đàn réo rắt….
Nhân duyên của chúng ta không phải là bây giờ mà là sợi dây nối liền qua bao nhiêu hành trình và dừng lại. Chặng đường còn lại có thể chung hành trình thì là đồng hành, đến ngã rẽ tiếp mỗi người lại tiếp nối con đường của riêng mình, con tàu luôn có bến có người rời đi thì sẽ có người đi tiếp, chỉ là sau đó chúng ta gom nhặt lại những tổn thương hay tốt nghiệp bài học mà đáng ra đã phải tốt nghiệp từ lâu…
Lúc nhỏ, mỗi lần đọc một quyển sách hay xem bộ phim, mình như đi lạc vào từng câu chuyện, hoá thân thành nhân vật vui niềm vui của họ, rơi nước mắt vì những niềm đau khổ hay nhân vật đang trải qua, có lúc mình nhập tâm ngồi ngẩn ngơ vì xem một bộ phim ai làm gì mình cũng ko bik, ai kêu gì mình cũng ko quan tâm, cười vui và đau buồn rơi nước mắt.
Bạn đã có bao nhiêu lần đang sống hay chỉ đang tồn tại? Bạn có bao nhiêu cuộc đời đã đi qua? Và bạn đã hoàn thành mỗi hành trình ấy như thế nào? Mỗi một giấc mơ là mơ về một con người đó, một niềm đau, một ước muốn được rời đi và trở về, bao lâu tôi mới được về nhà???
Năm nào những ngày này, tâm trạng xấu cực kỳ, ko phải cáu gắt mà là buồn và nhớ, nỗi nhớ cứ quay quắt xoáy tận tâm can, nhớ nhà cũ, nhớ nội, nhớ bếp lửa và nhớ nỗi nhớ muốn được quay về…
Đứa trẻ đến với thế giới này bằng một tiếng khóc vì nó hiểu rằng thử thách cuộc sống của nó chỉ mới bắt đầu, bản năng sống của đứa trẻ biết chỉ có trong lòng mẹ mới an toàn nhất mà thôi. Mỗi hành trình của linh hồn sẽ trải qua nhiều thử thách và nỗi đau để họ có thể trưởng thành và lớn lên, họ sẽ mãi mê tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống và hoàn thành sứ mệnh được giao khi đến với cuộc đời. Và cuối cùng mỗi linh hồn có trưởng thành lớn lên vượt qua mọi nỗi đau đến với cs của họ hay không??? Điều đó phụ thuộc vào tâm trí, lòng kiên định và ý chí vượt trội của từng người. Trên mỗi chặng đường họ đi, sẽ góp nhặt được mọi thứ cần thiết để vượt qua thử thách này. Và cuối cùng họ sẽ kết thúc hành trình này như thế nào???
Với hơn 222.000 người theo dõi trên Instagram, Geulbaewoo đã trở thành nguồn cảm hứng cho rất nhiều người để tìm lại hạnh phúc trong cuộc sống của mình.
Có bao giờ bạn cảm thấy những nỗ lực của mình đều không có kết quả chưa? Có bao giờ bạn cảm thấy thật mông lung, không biết nên tiến hay lùi, tương lai phía trước rất mù mịt chưa? Chắc hẳn không ít thì nhiều, những người trẻ chúng ta đã từng phải trải qua khoảng thời gian tăm tối ấy. Thật ra, mỗi giai đoạn đều có khó khăn nhất định, khó khăn đến để tìm ra được
Tất cả những câu hỏi trên sẽ được trả lời dần trên hành trình đi tìm lời đáp cho câu hỏi lớn: “Điều quý giá nhất đời người là gì?” Cuốn sách là một chuỗi câu hỏi và câu trả lời nối tiếp nhau để rồi cuối cùng bạn sẽ nhận được câu trả lời mà bạn không bao giờ ngờ tới. Một hành trình được khám phá được dẫn dắt bởi những câu hỏi có thể dịch chuyển hoàn toàn tư duy của bạn.
“Tất cả những tổn thương rồi sẽ được chữa lành theo thời gian, lớp vảy bong ra lưu lại lớp da non hồng nhạt, đó là vết tích đánh dấu ta đã từng đau. Chúng ta dẫn nguồn bằng nhiệt huyết, tự do bay nhảy trên cánh đồng, để vết thương nở hoa, biến thành một tấm huy chương tượng trưng cho tìn yêu trong cuộc đời này.”
Ngay sau khi trận đấu bắt đầu lại, đối phương phạm phải sai lầm nghiêm trọng: anh ta coi thường đối thủ và mất cảnh giác. Ngay lập tức cậu bé dùng thế võ duy nhất của mình quật ngã đối phương và khóa chặt anh ta trên sàn.
Trong suốt 13 năm, Washington đã ra lệnh bằng ngón tay duy nhất còn chuyển động của mình cho đến khi hoàn thành cây cầu Brooklyn kỳ vĩ mà chúng ta nhìn thấy ngày hôm nay.
“Thì ra, thứ giữ chân một người không phải những lời thề non hẹn biển mà là ánh mắt kiên định đến cùng, không phải nụ hôn chớp nhoáng mà là vòng tay ôm dịu dàng, nhẫn nại. Thì ra, an toàn mới là cảm giác dễ gây nghiện nhất và bình yên mới chính […]