Cơn giận của bố và mẹ vỡ tung ra trên những lối đi, những bậc thang, những phiến gạch.
Và nó đã đi trên thủy tinh cả một thời thơ ấu, ít nhất là kể từ khi nó thật sự biết đặt chân xuống đất. Nó đã cố đi đến lối ra, đến cửa chính, đến thời điểm nó trưởng thành, im lặng nhất có thể và nhanh nhất có thể.
Nhưng mỗi bước đi, thêm vài mảnh thủy tinh lại ghim vào chân nó, và nó chỉ muốn gào lên, rồi gục xuống và khóc.
Nhưng nó chỉ nghiến răng và tiếp tục đi.
Tay nó chạm vào nắm cửa vào năm mười tám.
Nó bước ra khỏi nhà vào năm mười chín.
Bây giờ nó là thủy tinh, hay là người, nó cũng chẳng biết nữa. Càng trưởng thành mảnh vỡ trong tim lại càng lớn dần theo năm tháng, nó gim vào tim, gim vào suy nghĩ và tiềm thức của nó, đẩy nó ra xa những lối suy nghĩ thông suốt, những năm trưởng thành là những mớ hỗn độn giữa cs hiện thực và quá khứ, giữa ranh giới của đúng và sai, giữa suy nghĩ tiêu cực và tích cực, nó và quá khứ là cuộc chiến không bao giờ ngừng, chỉ cần nó dừng lại sẽ bị mảnh vỡ đó nhấn chìm vào đau khổ, oán hận và bi thương.
Nó đã dẫm đạp lên bao nhiêu mảnh vỡ để đi qua, nhìn lại và vững vàng hơn bao giờ hết, nên nó vẫn cảm ơn cuộc đời này rất nhiều vì chính nó biết nó chưa bao giờ đánh mất lòng tin vào cuộc sống, chưa bao giờ bị vẫn đục bởi tiêu cực của tuổi thơ, vẫn trong sáng và vui tươi như vậy, vẫn có nụ cười nồng nàn ánh nắng vì chính nó hiểu không ai có thể cho nó và yêu thương nó bằng chính bản thân nó được. Nó chưa bao giờ yếu đuối chưa khóc trước một ai, chỉ bật khóc khi đọc 1 câu chuyện cảm động, rung động trước vẻ đẹp một phong cảnh đẹp, chìm đắm trong tiếng đàn réo rắt….
Nó đã nghe những câu chuyện về những đứa trẻ đã nằm lại mãi trên lớp thủy tinh. Những đứa trẻ đã không thoát được khỏi căn nhà của mình. Cả những đứa trẻ đã tìm được một căn nhà khác, nhưng rồi chính chúng nó lại vỡ ra và trở thành lớp thủy tinh đâm vào người nó yêu thương, lại thêm một thế hệ khác dẫm lên mảnh vỡ thuỷ tinh.
Nó thề, nó sẽ tự vứt bỏ mình, phải tự vứt bỏ mình, trước khi nó làm tổn hại đến bất cứ ai trong đời mình.
Đây là câu chuyện của quá khứ, của tôi, của bạn và của bọn nhỏ nào đã đi qua… Tôi ước được quay lại một lần để đc nắm tay ai đó đi qua mảnh thủy tinh những vỡ vụn của quá khứ, ôm đứa bé đó vào lòng và nói rằng: ” ko sao đâu, con đã làm rất tốt rồi, đã kiên cường và can đảm hơn hồi xưa của cô nhiều lắm”.
Gần 40 năm, tôi làm bác sĩ cho đời mình, tự vạch đường đi, tự ôm ấp mỗi đêm khi suy sụp, tự lau sạch nước mắt khi thức giấc… Và hôm sau lại kiên cường đứng dậy, vẫn vui tươi, vẫn lạc quan vẫn tiếp tục đi dù nhiều lần tưởng như ngã quỵ…
Nên ở bên cạnh bạn, xung quanh đâu đó còn rất nhiều những người chị, người anh, người bạn và em cần chỉ một cái ôm, một câu nói một lời tâm sự, một lời dẫn thì cuộc đời sẽ khác đi rất nhiều. Hãy trở thành bác sĩ chữa lành cho mình trước khi đợi được người khác. Bạn sẽ làm được và còn giỏi hơn thế nữa. Đời vẫn cần bạn, ko phải vì cống hiến và giúp đỡ ai khác mà bạn tồn tại đã là 1 bông hoa rực rỡ nhất trên đời.
hanh_trinh_cs
Anna Phan