Nó đã dẫm đạp lên bao nhiêu mảnh vỡ để đi qua, nhìn lại và vững vàng hơn bao giờ hết, nên nó vẫn cảm ơn cuộc đời này rất nhiều vì chính nó biết nó chưa bao giờ đánh mất lòng tin vào cuộc sống, chưa bao giờ bị vẫn đục bởi tiêu cực của tuổi thơ, vẫn trong sáng và vui tươi như vậy, vẫn có nụ cười nồng nàn ánh nắng vì chính nó hiểu không ai có thể cho nó và yêu thương nó bằng chính bản thân nó được. Nó chưa bao giờ yếu đuối chưa khóc trước một ai, chỉ bật khóc khi đọc 1 câu chuyện cảm động, rung động trước vẻ đẹp một phong cảnh đẹp, chìm đắm trong tiếng đàn réo rắt….