Chiếc mền cũ và giấc mơ
Một buổi chiều cuối tuần của mùa hạ, tôi ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn làm việc cũ kỹ, lọt thỏm giữa căn phòng quen thuộc. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi những hạt mưa đầu mùa nặng trĩu, rơi từng đợt như dội xuống cả bầu không khí oi ả lẫn tâm trí mỏi mệt. Tôi miệt mài gõ từng dòng chữ, xử lý nốt công việc còn dang dở. Có những việc tôi nhận không phải vì cần, mà vì nể, vì không nỡ từ chối. Làm giúp người khác, tôi tự nhủ, cũng là giữ một chút nhân tình trong cuộc sống vốn đã quá khô khốc này.